DIÊU TRÌ KIM MẪU, ĐỊA MẪU NGƯƠN QUÂN
VÔ CỰC ĐẠI TỪ TÔN ĐẠI THIÊN TÔN
Diêu Cung Mẹ gởi xuống miền
Bảo con cố gắng làm hiền hồi quy
Lời Vàng mẹ đã ra đi
Dặn con cố gắng từng đi bước đường
Sao con dại khinh thường lời Mẹ
Sắp phong ba con trẻ điêu tàn:
Nghe trên phán lệnh Phụ Hoàng
Chắc rằng tiêu diệt trần gian không còn!
Mẹ nghe khổ thon von nước mắt
Sai thơ đồng dẫn dắt con qua
Con Mẹ trai gái xa hoa
Mê giàu mê có mê nhà cao sang
Quên bà Mẹ Mẫu Hoàng Vô Cực
Cứu chúng con bể vực hố sâu
Con ơi lòng Mẹ đỉnh đầu
Tạo ra đầy đủ thiếu đâu bớ trần
Mẹ hóa thân đủ phần con hưởng
Nào chức ngôi dung dưỡng xa xuê
Cửa nhà đẹp đẽ sẵn bề
Món ăn đủ chất con mê nhiễm trần
Quên Bà Mẹ hối thân vất vả
Sợ chúng con tan rã tiêu hồn
Đó là Vô Cực Càn Khôn
Mẹ Già lưu loát trường tồn khuyến răn
Phải nghe lệnh mẹ xưa kia quay bước
Lên thuyền Trời về được hồi quy
Con ơi Đức Mẹ Diêu Trì
Mắt Trời rơi lệ vậy thời không ngưng
Con khờ dại vui mừng cảnh giả
Đâu biết rằng Mẹ đã than van
Nghe Cha phán lệnh phạt tràng
Mẹ Già bỏ chạy lâm đàng xuống đây
Để dạy trẻ sửa xây cho kịp
Nếu không thì mất kiếp ra tro
Bao năm Mẹ xuống đưa đò
Rước con về được chuyện trò Diêu Cung
Sai con xuống đoạn cùng con dặn
Nơi trần gian bể vắng tanh hôi
Xuống đây mê chức mê ngôi
Quên lời Mẹ dặn đảnh đồi quê xưa
Giờ đã cận mây mưa gần kéo
Màn Trời ra ắt kẻo cận kề
Dù con ba lớp bốn bề
Cũng không tránh nổi nặng nề đâu con
Sắp khổ sở hao mòn khắp cả
Chốn Hoàn Cầu Mẹ đã chuyển xoay
Càn Khôn Vũ Trụ giờ này
Cũng do Mẹ sắp một giây rã rời
Chắc tiêu diệt lập đời trở lại
Mẹ sanh con có gái có trai
Chia ba rẽ bảy nhân lai
Đánh nhau cấu xé dạn dày dữ hung
Tròn nhiệt huyết trong Bầu có Một
Con không lo chí cốt nhiệt tình
Quên lời Bà Mẹ cứu tinh
Bao la biển khổ rộng thinh diệu vời
Nếu con cái Mẹ lu mờ tan hoang
Trẻ khờ dại theo đàng Ma Quái
Không lo thân còn cãi Mẹ Hiền
Mê cao sang cả của tiền
Quên Bà Mẹ khổ Kiền Thiền Từ Tôn
Ba bước nữa hồn con tiêu hủy
Nghe lệnh phân thế kỷ Phụ Vương
Con ơi trăm mối nghìn đường
Chắc rằng cát bụi tan thương điêu tàn
Trời thâu hết trần gian khắc khổ
Thâu nhân loại không chỗ mà nương
Thâu nhân, thâu vật, thâu đường
Tất cả thâu hết trăm phương nghìn trùng
Con quên Mẹ chập chùng hình bóng
Thương chúng con mơ mộng từng cơn
Thấy con còn mãi tranh hờn
Lòng Già rơi lệ trong cơn thuyết trình
Thuyền của Mẹ linh đinh sóng bủa
Xuống nơi đây nhơ nhớp biển trần
Rước con về ngự Các Lân
Con quên mẹ dặn toàn phần làm sao!?
Các cấp bậc ngôi cao chỉ Một
Cũng trong Bầu Chí Cốt mà thôi
Dù con tài chức cao ngôi
Cũng trong lòng Mẹ chớ hồi thoát đâu!
Quên Bà Mẹ rồi sầu rồi thấy
Con phải xa cạm bẫy tới nơi
Từ đây do lệnh của Trời
Nói cho con biết vậy thời đôi câu
Rồi các nước Ngũ Châu cũng rụi
Nay mai đây gặp buổi nguy nan
Làm sao tránh khỏi thở than
Thâu về lập lại Đại bàn chúng sanh
Thôi con chớ mạnh tranh chi nữa
Trời Thiên bang mở cửa hạ phàm
Cho nên khổ sở Kỳ Tam
Diêu Trì Hoàng Mẫu luận đàm chút thi
Thôi con trẻ Lưu ly ẩn núp
Mẹ trao lời đặng giúp chúng con
Kỳ Ba thác đổ từ hòn
Con nghe lời Mẹ thì còn hồi hương
Nam Mô A Di Đà Phật
Diêu Trì Kim Mẫu, Địa Mẫu Ngươn Quân Vô Cực Đại Từ Tôn Đại Thiên Tôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét