Thứ Ba, 22 tháng 10, 2019
Phật Mẫu Khuyên Tu
Quyển 10
CƠ ĐIỄN
KHAI MỞ ĐƯỜNG TU
QUYỂN 10
Nam Mô Diêu Trì Địa Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn. (3 lần)
Mắt Mẹ hiền sáng như ánh đuốc
Ngó con hiền thấu ruột thấu gan
Mẹ hiền liếc mắt dòm ngang
Thấy mà con trẻ không còn bao nhiêu
Mẹ đây ruột thắt trăm chiều
Làm sao cứu vãn những điều con gây
Ác nhiều thiện ít từ đây
Làm sao cứu được phen nầy đây con
Trên đồi nước chảy lon ton
Nhịp tim Mẹ đập sao con lại đành
Con ơi lòng Mẹ tan tành
Cũng vì con trẻ mà lòng chẳng an
Hội này là hội muôn ngàn
Mà con cứ mãi lang thang trên đời
Mẹ đây đợi mãi tàn hơi
Nhưng mà thấy trẻ chơi vơi bể trần
Con ơi trái đất xoay dần
Ráng bơi ráng lội biển trần xa xăm
Mẹ đây khuyên trẻ hằng năm
Con đâu có để vào tâm chút nào
Đến giờ tới hội bàn đào
Thân con bẩn thỉu đâu vào được con
Bề ngoài trét phấn bôi son
Trong lòng bẩn thỉu lại còn sân si
Con ơi trong lúc hiểm nguy
Mẹ đây báo trước con thì chẳng nghe
Mẹ đây đã sắm thuyền bè
Khuyên con tu niệm mà về cho xong
Vậy mà con cứ bưởi bồng
Làm cho Mẹ phải tuôn dòng lệ rơi
Mẹ đây khổ lắm con ơi
Chớ đâu sung sướng nhớ lời thân thương
Mẹ khuyên con mấy năm trường
Nhưng mà con trẻ đâu thương Mẹ hiền
Đầu năm cho đến cuối niên
Khuyên trong con trẻ mọi miền ráng tu
Nhưng mà con vẫn mê mù
Con chưa giác ngộ chữ tu sao thành
Đạo làm người con rất mỏng manh
Làm sao con được căn lành về ngôi
Cho con xuống thế hết rồi
Bây giờ trở lại có còn gì đâu
Xuống trần bị đám mây mù
Che kín ánh sáng từ đây chẳng còn
Mẹ đây thật rất thương con
Cho nên Mẹ mới tìm phương cứu về
Con ơi đừng có ham mê
Ráng tu cho kịp mà về nghe con
Mẹ đây nhắc nhở nhiều lần
Nhắc trong bá tánh vạn dân muôn người
Quày đầu trở lại làm người hiền lương
Mẹ đây gian khổ gian trường
Khuyên trong con trẻ bốn phương tu hiền
Chớ thôi con bị xích xiềng
Tới chừng lúc đó con hiền mới hay
Thì trên Mẹ đã an bày
Không xoay không chuyển không ai cứu về
Chừng đó mới thấy thảm thê
Bây giờ sung sướng đâu hề biết tu
Mẹ cho xuống thế từ lâu
Sao con không nhớ những câu dặn dò
Xuống trần quên hết lời khuyên
Mẹ đây còn nhớ con hiền lại quên
Xuống trần học chữ thánh hiền
Học thêm chữ nhẫn con hiền thảnh thơi
Mẹ đây muốn bỏ nhiều lần
Nhưng mà lòng Mẹ tan tành chẳng yên
Bỏ thì mất hết con hiền
Cứu thì chẳng biết mà tìm nơi đâu
Bởi con nghiệp lực quá sâu
Chữ tu không có làm sao bây giờ
Khuyên trong con trẻ hiện giờ
Con ơi con hỡi con khờ vậy con
Tên ghi bảng thánh vẫn còn
Con ơi Mẹ đợi cho con trở về
Nguyệt tàn khuất bóng màn đêm
Năm canh thao thức hoàng hôn ửng hồng
Mặt trời chiếu sáng hừng đông
Rọi khắp hoàn cầu con lại chưa hay
Bỏ thì muốn bỏ mà lòng không yên
Cứ mong kêu gọi con hiền
Ráng mà gượng dậy Mẹ hiền giải phân.
Muốn bỏ con lòng còn chua xót
Cho con hiền những giọt cam lồ
Đặng sáng lòng niệm chữ Nam Mô
Tâm hiền lương tìm lại cơ đồ
Sao con quên hẳn những lời Mẹ giảng
Chữ hiền lương cho tâm thanh thản
Hung làm chi sân hận dâng lên
Mẹ hiền đóng ngoặc chẳng yên
Thôi thì ráng mở con hiền một phen
Coi có lay chuyển tu hiền
Hay là cứ mãi làm phiền nữa đây
Mẹ Thầy mở rộng phen này
Biết sai thì sửa Mẹ Thầy cứu cho
Chớ mà cứ mãi lọc lừa
Phen này Mẹ bỏ con thì bơ vơ
Bây giờ Mẹ đợi Cha chờ
Biết sai thì sửa ngày giờ đã qua
Biết tu niệm chữ Di Đà
Niệm ông Phật Tổ niệm bà Quan Âm
Quan Âm cứu khổ nhiều năm trên đời
Vậy mà con cứ ăn chơi
Con đâu có biết Mẹ thời độ con
Mẹ độ con lo lường tất cả
Cho con hiền khuây khỏa tu hành
Không tu mà nghĩ lợi danh
Con ơi con hỡi con đành sao con
Chữ tu chắc lót mót bòn
Mà chưa có biết có còn hay không
Vững chèo vững lái vững lòng
Vững luôn bản tánh hòa đồng đi đôi
Mới là sống sót trên đời
Chớ đâu có dễ con thời đừng quên
Thi vòng một tưởng đâu trót lọt
Thi vòng hai đổ giọt mồ hôi
Giám khảo chấm điểm xong rồi
Vòng ba kết thúc vậy thời ra sao
Kiểm thì chặt chẻ vàng thau
Kiểm luôn mấy kiếp cộng vào chia ra
Nhơn chia trừ cộng vậy mà
Đức thì không có xem ra quả nhiều
Mẹ đây giảng dạy đủ điều
Con đâu nghĩ tới những điều xảy ra
Mẹ đây liếc mắt dòm qua
Thiên cơ Mẹ hé con mà biết đâu
Tu mà ý chí không sâu
Cũng như nước chảy từ đầu tới chưn
Ăn chơi bừa bãi không dừng
Tới mà hiểu được quá chừng tội mang
Bây giờ thế kỷ hai ngàn
Trống trường giục thúc lên đàng dự thi
Con đây đâu biết cái gì
Mẹ giảng Mẹ dạy nằm ì chẳng nghe
Màn ba thi những câu vè
Con ơi con hỡi vậy mà làm sao
Tu nhiều chẳng có ai vào
Mẹ đây hết cách cứu nào được con
Dò sông dò biển dễ dò
Đố ai lấy thước mà đo lòng người
Tu thì muốn được điểm mười
Hành thì không có mà đâu được gì
Sao con không nghĩ không suy
Đến khi sóng tới con thì làm sao
Phải biết sóng lũ gió to
Thuyền bè đậu sẵn ngọc ngô sẵn dành
Thi này như thể thuyền thanh
Tính đi tính lại phải hành mới ra
Tối ngày dụm bảy dụm ba
Tới ngày thi cử đi ra biết gì
Đề thi ráng học mà thi
Thầy giảng câu gì phải để vào tâm
Học thì lý thuyết phải chăm
Thực hành mới đúng phăng tầm sáng ra
Mẹ đây giảng hết vậy mà
Bao nhiêu câu giảng con mà làm ngơ
Học thì lý quá sơ sơ
Câu này ráng hiểu đặng nhờ về sau
Làm người ăn nói thanh cao
Từ bi nhã nhặn ra vào nghiêm trang
Tu tâm sửa tánh đàng hoàng
Từ bi hai chữ an nhàn về sau
Giúp người hoạn nạn ra vào
Chia cơm sẻ áo người nghèo đi con
Đưa ra có một vô nhiều biết bao
Rộng rãi của lại hườn y
Hẹp hòi ích kỷ của đi chẳng còn
Một thì đổi một đi con
Còn hơn để đó nó mòn hết trơn
Giúp người người giúp trả ơn
Người mà không biết cô đơn một mình
Sáng thì nhờ đuốc hiển vinh
Tối thì hai chữ u minh chẳng rời
Con ơi ánh đuốc sáng ngời
Rọi đường con bước về nơi thanh nhàn
U minh tâm tối đừng ham
Ngày sau lạc bước biết đàng nào đi
Ráng mà hai chữ từ bi
Cho tâm huyền dịu mà thi màn này
Ác gian ác báo từ đây
Hiền lương thì được sum vầy về sau
Từ bi chữ nhẫn đem vào
Cho tâm trong sạch mà vào dự thi
Trường công đức thi theo cấp bậc
Biết tu hiền công đức mới cao
Bốn phương tám hướng biết bao nhiêu người
Muốn thành chánh quả tuyệt vời
Mà tâm còn động vậy thời được đâu
Tu thì giữ lấy chữ không
Giữ cho chữ nhẫn giữ lòng thanh cao
Con ơi lòng Mẹ ước ao
Nhưng mà chẳng được ngày nào mới yên
Đông tây nam bắc bốn miền
Đều là giả tạm con hiền chẳng hay
Rồi đây sẽ có một ngày
Thật thật giả giả đâu ai dối lòng
Tâm hành những xác bưởi bồng
Rồi đây sẽ biết trong lòng ai ngay
Xác hành trong đục phân bày
Hiền thì thanh thản không ai dày dò
Hung thì nghiệp lực chẳng cho
Hành căn hành xác đặng cho làm hiền
Coi ai mà chống không hiền
Mẹ nay đâu có làm phiền con đâu
Tạo nghiệp thì nghiệp nó lôi
Tạo phước thì được vậy thời nhàn an
Con ơi nghĩ cho kỷ càng
Xuất ngôn mở khẩu đàng hoàng mới nên
Điêu ngoa xảo quyệt không bền
Lòng ngay dạ thẳng ơn trên độ mình
Chư Thần ghi chép phân minh
Ghi vào sổ sách trình lên Ngọc Hoàng
Ngọc Hoàng xem xét can qua
Ai mà hung ác không qua màn này
Lọc lừa sàng sảy đức tài
Xử theo màn lớp coi ai hung hiền
Hung thì đưa qua chư Thiên
Chư Thần chư Thánh kê biên tội tràn
Hiền thì được cấp bảng vàng
Về sau sung sướng an nhàn thảnh thơi
Từ đây xử phạt hẳn hòi
Hết khuyên hết giảng vậy thời nghe con
Tầm trong lóng đục mót bòn
Tự tâm tìm kiếm không còn ai khuyên
Lý thuyết giảng hết mấy niên
Vậy mà chẳng thấy con hiền để tâm
Đến giờ này phải thực hành
Coi ai nắm vững những lời Mẹ khuyên
Có người dìu dắt con hiền
Con đâu có biết Mẹ hiền xót đau
Mẹ đây xuống thế nhiều lần
Con ơi con hỡi có cần Mẹ đâu
Thiên cơ Mẹ lộ từ lâu
Nhưng mà con trẻ con đâu để lòng
Lòng hiền tâm thiện để đâu
Sao con không nhớ những câu dặn dò
Ác thì quỉ sứ cân đo
Ác quá là ác phải cho xử liền
Nửa hiền nửa ác thay phiên
Quỉ thần dẫn dắt con hiền còn chi
Bây giờ mới biết từ bi
Không ai cứu nỗi vậy thì con đâu
Ông bà xưa nói có câu
Nhờ buổi ban đầu uốn nắn mới nên
Còn non uốn nắn mới ngay
Thành tre mới uốn bao ngày mới nên
Cây khô tưới nước đâm chồi
Nếu không tưới nước cây thời phải khô
Tu thì phải điểm phải tô
Lâu ngày mới sáng tiền đồ mới cao
Tu mà để đó làm sao mà thành
Tu mà để đó không hành
Trồng cây không tưới cây đành phải khô
Miệng thì cứ niệm Nam Mô
Trồng cây không tưới làm sao đâm chồi
Tu thì sám hối chiều mơi
Nhơn chia trừ cộng được thời phước dư
Mơi tu chiều bị khấu trừ
Làm sao mà được phước dư bao giờ
Làm hiền thì thấy sơ sơ
Mà tạo nghiệp chướng thật là quá sâu
Càng ngày nghiệp lại chất chồng
Sao con không biết mà nằm nhịp chưn
Tới giờ xử phạt không ngưng
Mà con cứ mãi dửng dưng không màn
Con ơi con hỡi là con
U minh tâm tối lại còn ngu si
Những gì Mẹ nói từ đây
Con ơi con hỡi vậy thì ráng nghe
Cuối đời thế kỷ còn gì
Mà con cứ mãi nằm ì chẳng nghe
Mẹ khuyên con ráng dặt dè
Nửa đời nửa đạo vậy mà cũng không
Đưa ra Tam giáo cộng đồng
Con ơi con hỡi con không được về
Sao mà con cứ ngủ mê
Con ơi tỉnh dậy lãnh đề mà thi
Xuống trần lầm lỗi điều chi
Mà con chẳng biết cái gì vậy con
Mẹ già sức khỏe hao mòn
Vì lo cho trẻ nặng đòn phải cam
Mẹ đây hết nghĩa cạn tình
Con ơi tỉnh dậy mà nhìn lại con
Tu hành không biết mà còn u mê
Ráng tu bỏ hết mà về
Chớ đâu ở lại làm hề trần gian
Cung đình có lớp có lang
Chớ đâu đi dọc về ngang như vầy
Có Cha có Mẹ có Thầy
Có ông Phật Tổ nơi này chứng minh
Cung đình của Mẹ thật xinh
Đón con hiền hiếu thật tình thảo ngay
Ngày xưa cho đến đời nay
Mẹ khuyên Mẹ giảng đâu ai làm hiền
Làm hiền trở lại cung đình
Ngôi xưa gốc cũ của mình còn kia
Mẹ đưa xuống thế chẳng vìa
Ngôi xưa xóa bỏ nghiệp trần đeo mang
Con ơi con lại phụ phàng
Mẹ cho xuống thế một đàn đệ huynh
Bây giờ con nỡ phụ đành
Con ơi con hỡi con đành sao con
Của cải mà để bằng non
Xuôi tay nhắm mắt hai bàn tay trơn
Hồn thiên thì chẳng có còn
Rồi con mới thấy thảm thương con à
Quỉ dương nó cứ khảo tra
Thân hình tơi tả vậy mà còn chi
Mẹ đây báo trước những gì
Bây giờ sẽ tới vậy thì chẳng sai
Những lời Mẹ giảng từ nay
Con ơi sẽ có những ngày xảy ra
Chữ tu con lại quá xa
Ráng mà tu tắt cho qua nhịp cầu
Ráng mà hai chữ đạo mầu
Con ơi con hỡi quày đầu cho mau
Đừng mà tranh thấp tranh cao
Của chưa hưởng được ngày sau chẳng còn
Biết tu thì của mới tồn
Tranh cao tranh thấp của mòn theo tay
Tu thì một kiếp trần ai
Hưởng muôn vạn kiếp không ai để lòng
Tu thì phải giữ cho thông
Nói thì tế nhị trong lòng trang nghiêm
Đi ra kẻ mến người thương
Mở ngôn thì biết đo lường thật sai
Luôn luôn ăn thẳng nói ngay
Không dèm không siểm trong ngoài trang nghiêm
Cam lồ nhỏ giọt Mẹ ban
Cho tâm huyền dịu biết đàng mà đi
Đường về đến tận cung vi
Từ bi hai chữ vậy thì tới nơi
Chớ mà nay đổi mai dời
Làm sao về được đến nơi cung đình
Tâm mình giữ vững lòng tin
Thành tâm hai chữ nhục vinh chẳng màn
Chớ mà nay đổi mai sang
Tâm chưa nhẫn được làm sao mà về
Nhẫn tâm hai chữ bồ đề
Thành tâm hai chữ chẳng hề hơn thua
Ai hơn mình cũng chịu thua
Đó là mới quý lọc lừa làm chi
Thầy dạy hai chữ từ bi
Con ơi ráng nhớ mà ghi vào lòng
Ráng mà giữ được tâm không
Cho nhẹ trong lòng sau được thảnh thơi
Thành lòng hai chữ con ơi
Ai thỉnh ai mời phải nghĩ cho sâu
Đừng nghe ai nói cũng theo
Nhiễm rồi khó nỗi mà làm điều nhơn
Dặt dè hai chữ là hơn
Ráng nhớ hai chữ lời khuyên của Thầy
Dầu mà góc biển chân trời
Con niệm hai chữ Thầy thời bên con
Nam mô hai chữ Thiện Hoàng
Chứng lòng con trẻ con đang khẩn cầu
Mặc dù Thầy ở nơi đâu
Ra tay độ thế nơi đâu cần Thầy
Thầy ra tay độ thì trần thế
Ở nơi nào kính lễ nhớ Thầy
Dầu mà trăm đắng ngàn cay
Thầy đây độ hết vậy mà các con
Sợ con đây tâm còn vướng bận
Ở phàm trần chưa nhẫn được tâm
Cho nên lẩn quẩn nhiều năm
Con tu chưa được làm sao con à
Nghĩ đến con lòng Ta chua xót
Biết chừng nào con mới vượt qua
Vượt qua được tâm tà không vướng
Ở phàm trần kẻ dưới người trên
Già thì lụm cụm bấp bênh
Nhỏ thì chưa biết hư nên thế nào
Trăng vàng lấp lánh vì sao
Rọi lòng con trẻ tại sao như vầy
Nếu con đây lòng còn vướng nghiệp
Thì con ơi muôn kiếp khổ sầu
Mẹ cho xuống thế từ lâu
Mà con không biết ơn sâu Mẹ hiền
Thầy dạy con mọi miền chung tất
Tại con ham vật chất tiền vàng
Cho nên con phụ con phàng
Lời Thầy giáo huấn hàng ngàn chơn linh
Hiền thì có một bất bình chín mươi
Làm sao Thầy cứu con ơi
Màn ba đã hết con thời làm sao
Công Cha nghĩa Mẹ quá cao
Công Thầy dạy dỗ con nào để tâm
Thầy dắt dìu phăng tầm chánh đạo
Mà con hiền đâu chịu nghe Thầy
Thầy giảng khuyên con hiền lâu lắm
Nhưng tâm con chẳng thấm chẳng nhuần
Đến bây giờ mới chịu quày lưng
Đường tu đạo con đây chưa biết
Thầy làm sao cứu được con đây
Thầy đi khắp cả đông tây
Mà Thầy chưa thấy có ai làm hiền
Cứ mê của cải vàng tiền
Chữ tu không có làm hiền cũng không
Làm sao cứu vãn phàm trần
Giả già giả trẻ nhiều lần khuyên răn
Giả người bẩn thỉu xin ăn
Mà không bố thí lại còn khinh khi
Thầy thì lui bước ra đi
Mà lòng chua xót biết khi nào hiền
Giả người thiếu nữ nhơn hiền
Đi ra buôn bán đâu yên dưới trần
Kẻ trêu người ghẹo xa gần
Ăn chơi phè phởn không ai tu hiền
Thấy đời thật rất là phiền
Tu thì để hưởng Thầy khuyên chẳng màn
Hễ mà nói tới tiền vàng
Năm giò bảy cẳng mà mang đi tìm
Chữ tu Mẹ giảng Thầy khuyên
Giả ngơ mặt điếc không thèm để tâm
Đến giờ mới thấy sai lầm
Quày đầu trở lại phăng tầm chữ tu
Thầy dạy từ thuở ban đầu
Tâm từ bi lòng thì nhẫn nại
Thì con đây đâu có khổ sầu
Thầy đi khắp cả năm châu
Mà Thầy chẳng thấy ai đâu làm hiền
Mẹ thiêng liêng Cha thì xuống thế
Độ con hiền từ cổ chí kim
Ẩn thân xuống thế im lìm
Nhành dương Mẹ phất con hiền sáng ra
Ai mà không có tâm tà
Lòng thì mở rộng tâm mà hiền lương
Cam lồ nhỏ giọt mười phương
Con ơi thức tỉnh tìm phương trở về
Mẹ kêu Cha gọi tứ bề
Con ơi con hỡi ráng về cho yên
Chớ mà ở mãi trần miền
Ma sai quỉ khiến con hiền u minh
Ráng mà kiểm lại thân mình
Trở về với Mẹ hiển vinh sau này
Đường học tu con đây còn kém
Ráng làm sao mà biết ở đời
Chữ tu đâu phải chiều mơi
Cả đời chưa chắc con thời được siêu
Nhưng tâm con phải cho biết điều
Sớm thăm tối viếng cầu siêu cửu huyền
Ông bà cha mẹ sanh tiền
Phải lo nuôi dưỡng con hiền thảo ngay
Mơi thăm tối viếng hằng ngày
Coi cha với mẹ mỗi ngày bình yên
Hay là trong dạ chẳng yên
Con ráng sám hối Mẹ hiền đỡ thân
Cha hiền dưới thế cưu bần
Ráng nuôi con trẻ thân hình già đi
Hơi mòn sức khỏe giảm đi
Vì nuôi con trẻ chuyện chi cũng làm
Lưng còng gối mỏi chẳng than
Sợ đây con trẻ xót xa trong lòng
Nào ngờ con lại bưởi bồng
Đâu nghĩ cha mẹ bận lòng vì con
Đêm nằm mà ngủ chẳng yên
Mẹ thì vất vả gian nan
Nhìn con sung sướng không than những gì
Thân hình già yếu giảm đi
Mà không than vãn những gì với con
Hy sinh tất cả chu toàn
Để cho con trẻ sớm hôm vui vầy
Dầu cho cực khổ lòng đây
Thấy con sung sướng lòng này chẳng than
Miễn con ăn học đàng hoàng
Đối nhân xử thế xóm làng mến thương
Tình của mẹ vô phương rộng lớn
Tình của cha độ lượng biết bao
Tình cha nghĩa mẹ hợp vào
Nuôi con khôn lớn biết bao nhọc nhằn
Làm sao con biết ở ăn
Thì là cha mẹ vui mừng biết bao
Sanh con ngang ngược ra vào thở than
Nghiệp xưa báo ứng rõ ràng
Thôi thì ráng trả trần hoàn cho xong
Khi ra Tam giáo cộng đồng
Chư Thần ghi chép hai ông hung hiền
Một thì cộng một hòa đồng
Hai thì đừng cho tội vương
Ba thì kiềm chế đừng cho hận thù
Bốn đừng gian lận hành hung
Năm thì nhẫn nhẫn chớ đừng hung hăng
Sáu thì phải biết ở ăn
Bảy thì đừng quá vô tâm hại người
Ở trên đã có luật trời
Chạy đâu cho khỏi hỡi người trần gian
Tám thì đừng có ác gian
Phá hoại hạnh phúc tan hoang cửa nhà
Chín đừng mắng chửi mẹ cha
Mười đừng làm khổ ông bà
Làm cho khổ sở vậy mà chẳng yên
Nghiệp thì chồng chất triền miên
Cộng lại mười nghiệp Mẹ khuyên rành rành
Khuyên con thức tỉnh tu hành
Đặng mà mới được cảnh thanh trở về
Ăn nói nhã nhặn trăm bề
Thì con mới được trở về ngôi xưa
Con đừng ăn nói lọc lừa
Thì con mới được ngôi xưa trở về
Thấy con lòng dạ ủ ê
Mẹ đây trong dạ nặng nề vì con
Mong con quày gót nhẹ đòn
Con ơi con hỡi con còn nhớ không
Nằm trong bảng thánh có công
Bây giờ như nước đổ sông chẳng còn
Mẹ đây sợ con nặng đòn
Bị roi tám thước không còn con ơi
Dầu mà vật đổi sao dời
Ráng gìn sáu chữ để nơi vào lòng
Dầu mà có đục hay trong
Bền lòng vững chí thì không có gì
Con đừng ăn ở vô nghì
Bị roi tám thước vậy thì chẳng tha
Mẹ đây nói trước con mà
Con ơi con hỡi ráng mà đừng quên
Học cho đạo đức vững bền
Con đây mới được trở lên làm người
Gái xướng kỹ trai thì du đãng
Phá tan hoang gia sản còn chi
Làm người phải biết từ bi
Giữ gìn những giới Phật thì đã ban
Ban cho con muôn ngàn hạnh phúc
Mà con đây chẳng chút để lòng
Bây giờ nước đã tới trôn
Co giò nhảy xuống mất hồn còn chi
Con ơi trong lúc hiểm nguy
Bình tâm tỉnh trí những gì con gây
Ăn năn sám hối từ đây
Chư Thần ghi chép sau này đỡ thân
Chớ đừng ngang bướng gây thêm
Thì là hồn xác bị giam chẳng còn
Nào là xiềng xích roi đòn
Thân hình tan nát chẳng còn con ơi
Mẹ đã xuống thế khuyên rồi
Mà sao con cứ lại ngồi trơ trơ
Thân hình Mẹ tạo trẻ thơ
Hình dung tuấn tú bây giờ nghinh ngang
Thông minh trí tuệ Mẹ ban
Sao con không nhớ vững vàng vậy con
Lòng hiền tâm thiện con còn
Sao không giữ lấy đặng còn về sau
Điêu ngoa xảo quyệt đem vào
Làm cho mất tánh ngọt ngào Mẹ ban
Mẹ dạy con đôi hàng nghi lễ
Xuống trần rồi bất kể lời khuyên
Con ơi Mẹ rất ưu phiền
Dạy con từ thuở tạo thiên lập đời
Bây giờ xuống thế chơi vơi
Bỏ đi cái cảnh ở nơi thanh nhàn
Hung hăng sanh sự bạo tàn
Làm Mẹ thất vọng muôn ngàn vì con
Lòng hiền tâm thiện không còn
Làm sao Mẹ cứu cho con trở về
Đường dài thăm thẳm sơn khê
Trăm đường vạn nẻo mọi bề khó khăn
Biết tu theo Mẹ vượt băng
Tâm phàm còn nặng khó khăn mà về
Con ơi khăn khó trăm bề
Tại vì con trẻ ham mê hồng trần
Bây giờ phải chịu cực thân
Phải nghe theo Mẹ đôi phần vẻ vang
Ham chi vật chất tiền vàng muôn vật
Làm cho tâm không biết tu hành
Cũng vì quyền lợi tranh giành
Cho nên mất tánh hiền lành năm xưa
Mẹ khuyên con muối dưa đạm bạc
Đặng ngày sau khỏi mất xác hồn
Cũng vì hai chữ dại khôn
Làm cho mất tánh hiền lành ngày xưa
Lại thêm cái tánh lọc lừa
Lòng hiền tâm thiện ngày xưa chẳng còn
Lửa hồng đốt nát tâm con
Cho nên đâu biết con đây thế nào
Tâm lún sâu con nào có biết
Xác thân này bị cuốn bị lôi
Trì luôn cái tánh thiệt thòi
Lòng hiền tâm thiện từ hồi Mẹ ban
Ngày xưa đức tánh đàng hoàng
Đưa con xuống thế nghinh ngang không dừng
Lời khuyên của Mẹ không tuân
Nên con phải chịu luật hình khảo tra
Vay thì phải trả con à
Chạy đâu cho khỏi con mà đừng quên
Dằn lòng trong sạch mới nên con à
Tà gần chánh lại quá xa
Làm cho thân xác con mà còn chi
Con ơi phải ráng gắng ghi
Cho tâm huyền dịu vậy thì về sau
Mẹ đây Mẹ rất ước ao
Cứu đàn con dại mau mau trở về
Lầu vàng điện ngọc sum sê
Mà đàn con dại lại mê hồng trần
Sao con không biết tu thân
Ham chi vật chất dưới trần vậy con
Mẹ đây trông trẻ mỏi mòn
Ráng tu trở lại lầu son an nhàn
Chữ tu của Mẹ Cha ban
Sao không giữ lấy an nhàn tấm thân
Tà tâm hung dữ cưu bần
Ít ai sung sướng dưới trần đâu con
Tại vì kiếp trước con còn
Phước dư còn lại thì con hưởng nhờ
Chữ tu đừng có làm ngơ
Sau này hết phước ngồi chờ đợi ai
Vững tâm vững tánh tu hoài
Phước thì hườn phước có ngày thành công
Chớ đừng ỷ lại bưởi bồng
Không tu mà cứ hành hung với đời
Sau này phải chịu tả tơi
Biết tu hưởng được nhiều đời nhàn an
Con ơi đừng vội phụ phàng
Tu thì con hưởng ngập tràn niềm vui
Không tu u tối con ơi
Mở lòng thì được Phật Trời ban cho
Con đừng có nghĩ đắn đo
Tu hoài tu mãi lần dò cũng nên
Mẹ đây thấy trẻ vững bền
Có lòng tin tưởng ơn trên độ trì
Học thì mới biết U - I
Mà tâm sáng suốt đề thi hiểu rành
Con người sáng suốt thông minh
Nói về đạo đức u minh không lường
Mẹ báo cho con được tường
Biết tu biết nhẫn tâm hồn sáng ra
Thông minh sáng suốt vậy mà
Nói tới đạo đức bỏ qua chẳng màn
Lòng còn vướng bận trần gian
Cho nên tâm tánh nghinh ngang chẳng dừng
Tạo thêm nghiệp lực quá chừng
Sau này nghiệp tới thì đừng trách ai
Không dừng mà cứ tạo hoài
Đương thời chèo chống sắt mài ra kim
Tới chừng hết chống hết chèo
Ngồi đó mà đợi nghiệp đeo không dừng
Nhớ lại hồi lúc thạnh hưng
Tay chèo tay chống lộc ngân có hoài
Làm cho mê mắt tạo hoài
Tới chừng kiệt sức nó bay chẳng còn
Bòn tro đãi trấu rút bòn
Đến lược phải trả đâu còn món chi
Tu hiền của lại hườn y
Không hơn không kém vậy thì Mẹ cho
Không giàu mà được ấm no
Giàu chi nhiều của vô kho để dành
Khép lại cánh cửa liệt oanh
Đến khi sụp đổ tan tành còn chi
Giàu sang mà để làm gì
Thiếu ăn thiếu uống sức thì giảm ngay
Biết tu mà có ăn hoài
Khỏi cất khỏi giữ mỗi ngày được no
Giàu chi mà có vàng kho
Không ăn không uống không cho người nghèo
Đến chừng nghiệp lực nó đeo
Hành căn hành xác ăn nào được đâu
Muốn ăn bao tử không thâu
Bởi vì kiệt sức trong bao tháng ngày
Xanh xao vàng úa mặt mày
Thân hình yếu đuối ăn hoài không vô
Còn đâu mà điểm mà tô
Chân đau gối mỏi thân khô yếu gầy
Rồi đây phủi sạch còn chi
Trăm năm trăm tuổi còn gì
Sơn hào mỹ vị vậy thì biết đâu
Bao nhiêu cũng tóm cũng thâu
Để mà cất giữ dám đâu ăn xài
Phải chi bố thí còn hoài
Trăm năm Mẹ rước đức tài sạch trong
Ham chi chất chứa trong lòng
Không ai đưa rước lửa hồng nó thiêu
Ba hồn chín vía tiêu diêu
Không ai nương tựa phải tiêu xác hồn
Mẹ khuyên con ráng bảo tồn
Đường tu ráng giữ linh hồn thảnh thơi
Trăm năm Mẹ rước đi rồi
Hồn khôn vía dại Mẹ hồi lại cung
Biết tu thì được trùng phùng
Ông bà cha mẹ được cùng bên nhau
Con ơi hãy ráng tu mau
Đừng để trễ nải ngày sau không lường
Quỷ dương chận đón khắp đường
Không ai qua khỏi mười phương đủ đầy
Mẹ mà báo trước con đây
Ráng tu cho được sau này về ngôi
Đường tu con ráng trau dồi
Hết cơn bỉ cực đến hồi thới lai
Không tu nghiệp lực đòi hoài
Ráng nhẫn mà trả lâu ngày nghiệp tiêu
Lắng tai nghe Mẹ những điều
Biết tu biết nhẫn tiền đồ mới cao
Mở lòng bác ái đem vào
Dầu mà có khổ ngày sau vẫn tồn
Ke re cắc rắc bôn chôn
Ngày sau đâu được linh hồn thảnh thơi
Ráng mà nghe Mẹ con ơi
Chớ thôi con phải chơi vơi con à
Lòng Mẹ thì rộng bao la
Sao con không chịu mở mà tâm con
Mở cho cánh cửa tâm hồn
Nhiều đời nhiều kiếp bảo tồn linh căn
Sáng tâm chiếu rọi hồng ân
U minh tâm tối nghiệp trần đeo mang
Tâm sáng suốt đo lường trong đục
U minh rồi thúc giục nghiệp đeo
Bởi tâm không vững tay chèo
Vững tâm vững chí vịnh đèo cũng qua
Tâm tạo tà, chớ tà chẳng tạo tâm
Nếu mình mềm yếu nó xâm nhập liền
Vững tâm vững chí vững thuyền
Tay chèo ráng vững về miền Tây phương
Trống trường thúc giục bốn phương
Ráng mà lèo lái tìm phương mà về
Thuyền rồng lướt sóng sơn khê
Thầy cầm tay lái chạy về Tây phương
Con ơi muôn nẻo vạn đường
Đường nào cũng có quỷ dương chực chờ
Biết tu thì nó làm lơ
Tà tâm u tối lu mờ nó lôi
Mẹ đây trông đứng trông ngồi
Con ơi ráng nhớ những lời Mẹ khuyên
Khuyên con ráng nhớ làm hiền
Những lời Mẹ dạy con hiền để tâm
Lời Mẹ khuyên con hiền lần cuối
Ráng để lòng lần chuỗi bồ đề
Thành tâm mới biết ai về
Đầu môi chót lưỡi mỗi bề chẳng yên
Con ơi ráng nhớ chữ hiền
Để cho tâm tánh bình yên mà về
Kêu gọi con bốn phương tám hướng
Ráng quày đầu nghiệp chướng khỏi mang
Mẹ hiền liếc mắt dòm ngang
Hiền hung ghi rõ con hiền chối đâu
Con ơi ráng mà hồi đầu
Chư Thần ghi chép chẳng câu nào rời
Mẹ thương con đâu có nghỉ ngơi
Thấy con dưới thế bồi hồi chẳng yên
Sợ con hiền gây nhiều tội lỗi
Làm sao về dự hội được đây
Công ơn của Mẹ dựng gầy
Con ơi ráng nhớ Mẹ Thầy đợi trông
Thương con hiền trong lòng quạnh quẻ
Biết làm sao kêu trẻ mau chân
Đặng mà dự hội Long Vân
Hội Long Vân chín phần vắng mặt
Bởi con đây còn mắc nợ mang
Cho nên con nghinh ngang không biết
Hội bàn đào hư thiệt ra sao
Bởi vì con Mẹ nào yên giấc
Vì con khờ hư thật biết đâu
Nhờ Mẹ khuyên giảng đôi câu
Con đây mới biết hồi đầu tu thân
Nay con sám hối ân cần
Mẹ ơi tha thứ một lần cho con
Đặng con khỏi bị roi đòn
Nhờ Mẹ nhắc nhở con đây hồi đầu
Đêm canh thâu nhìn con não nuột
Thấy con khờ đứt ruột xót gan
Bởi con khờ còn mang chữ tiếc
Nên con hiền mang nghiệp nặng nề
Mở cho cánh cửa bồ đề
Tâm không cho nhẹ mà về nghe con
Tâm từ bi lòng còn vướng bận
Thì con đây chưa chắc được về
Thấy con hiền lòng dạ thảm thê
Con đâu biết nặng nề chuyện chi
Bởi con khờ lòng đây còn dại
Thân xác xơ chẳng biết tội gì
Thấy thì nghiệp lực nó trì
Mà con chưa biết tội gì của con
Ham chi vật chất nặng đòn
Con ơi con hỡi ráng bòn đức ân
Thấy con mà Mẹ tủi thân
U minh tâm tối nợ trần đeo mang
Biết sao giải mà cho trẻ
Ở trần chẳng khỏe trong lòng
Bị ma yêu cướp mất tinh thần
Thấy con đây mà Ta chua xót
Biết chừng nào con được thoát ra
Chữ Di Đà con niệm chẳng ra
Bị ma yêu cướp mất thân ngà
Nên con đây thật là u tối
Mẹ ban cho con tánh tình cứng cỏi
Sao con hiền lạc lối lầm đường
Phải chăng con bị ma vương
Hốt hồn con trẻ trăm đường u minh
Con đây Mẹ tạo hồn linh
Cho con sáng suốt vô tình bị lôi
Tại con không biết đắp bồi
Chữ tu con bỏ từ hồi xuống đây
Bởi con gây tội dẫy đầy
Cho nên mất tánh Mẹ thì đã ban
Tâm cuồng trí quẩn lang thang
Không biết kiếp trước Mẹ ban là gì
Chữ từ bi con thì cũng bỏ
Con chạy theo những kẻ ngang tàn
Nên con đây đâu được bình an
Ngủ không yên giấc chập chờn
Bởi tâm con chưa mà tịnh được
Cho nên con đi ngược theo đời
Lúc nào con cũng bồi hồi
Cho nên bỏ lỡ cuộc đời chơn tu
Mẹ hiền nắn nót tâm linh
Mỗi con mỗi đứa chơn linh hiền hòa
Trải thì mấy chục năm qua
Xuống cõi ta bà thay tánh đổi tâm
Mẹ đây xuống thế nhiều lần
Thấy con lận đận biển trần sông mê
Tấm thân thì thấy não nề
Hồn thiên Mẹ tạo bây giờ còn đâu
Con ơi hãy ráng quày đầu
Đặng tìm trở lại nơi nào ngày xưa
Mẹ thấy con lòng thương vô hạn
Bởi con đây mắc nạn dưới trần
Ráng mà trở lại bình thân
Hồn thiên Mẹ cất vào lòng cho con
Mẹ dạy con mót bòn công đức
Xuống phàm trần lập tức trở về
Đừng mà gây nghiệp nặng nề
Nếu con nghe Mẹ đâu hề nghiệp mang
Ở tiên cảnh vinh sang phú quý
Xuống phàm trần mỹ vị cao lương
Vậy mà con nhiễm trần dương
Quên đi ở cảnh thiên đường vinh sang
Xuống trầm tiêm nhiễm vinh hoa
Cho nên tâm tánh con mà hung hăng
Mê trăng mê gió nhiễm trần
Quên đi cái cảnh thanh nhàn ngày xưa
Ở trần cạm bẫy lọc lừa
Tâm mà không vững sớm trưa nhiễm vào
Vững tâm trì chí tu mau
Trở về tiên cảnh thanh nhàn thảnh thơi
Nhiễm trần thì phải tơi bời
Mất luôn tâm tánh từ hồi Mẹ ban
Tâm từ tánh nhẫn an toàn
Đạo mầu khắc cốt linh hồn thảnh thơi
Ham chi lợi lạc tơi bời
Tâm cuồng trí quẩn không nơi tạm nhờ
Con người như thể cuồn tơ
Đừng để cho rối biết giờ nào suôn
Tâm mình niệm Phật luôn luôn
Tơ lòng đâu rối vẫn suôn con à
Tơ lòng gốc rễ Di Đà
Không bao giờ rối con mà yên tâm
Tơ lòng không biết sóc chăm
Thì là nó rối phăng tầm không ra
Tơ lòng mà có Phật Đà
Không bao giờ rối vậy mà rất suôn
Tơ lòng kẻ bán người mua
Thì là rối rắm có suôn bao giờ
Cũng như nước ở trong hồ
Lâu ngày không xúc bao giờ hồ trong
Con ơi Mẹ rất phập phồng
Sợ con dưới bể trần hồng ham chơi
Thì là con phải chơi vơi
Cho nên lòng Mẹ không thời yên tâm
Lúc nào canh cánh trong lòng
Mẹ sợ con trẻ bể trần nghinh ngang
Đường tu học con thì dang dở
Cội bồ đề không ở tại tâm
Bởi con đây không tầm chơn lý
Học đua đòi con mất hồn linh
Thôi con ơi trụ lại tâm mình
Học chữ tu tâm con mới sáng
Đừng để lòng chán nản không nên
Ráng mà tu niệm vững bền
Sau mới được trở lên lầu vàng
Đường chơn lý ngập tràn ráng kiếm
Đừng để cho ma khiến quỉ lôi
Thì con sẽ uổng một đời
Công Mẹ tạo vậy thời cũng hết
Đường tu học trong lòng nhất quyết
Thì con đây mới được Mẹ ban
Khi lầm lỗi ăn năn sám hối
Thì trong tâm hết rối con à
Chữ Di Đà ráng niệm sáng ra
Tịnh tâm trí con mà mới hiểu
Tâm linh con đừng cho bẩn thỉu
Đặng trong lòng mới hiểu chánh tà
Chớ mà dụm bảy dụm ba
Trong tâm đâu biết vậy mà thật sai
Tâm luôn luôn ráng giũa ráng mài
Thì con mới sáng đâu ai sánh bằng
Để nằm ì không biết sóc chăm
Càng ngày càng tối con tầm không ra
Biết chừng nào con gặp lại Ta
Ráng đi con Mẹ mà xoay chuyển
Đổi tâm phàm có điển Mẹ ban
Tâm luôn luôn sáng ở trong lòng
Tới chừng đó Mẹ đây sẽ độ
Thì con đây hết khổ trong lòng
Nước cam lồ nhỏ giọt trong tâm
Thì con đây mở lòng bác ái
Tâm bồ đề hà hải biết bao
Lòng từ bi không biết chừng nào
Mẹ mong ước khi nào mới được
Biết tu tâm mới vượt qua bờ
Đừng để lòng bị nhuốc bị nhơ
Thì con ơi bao giờ mới được
Tâm u minh làm sao về được
Ráng đi con mới được trở về
Lòng Mẹ đây chua xót não nề
Hồi tâm thiện đặng về với Mẹ
Thôi con ơi bước lẹ chân đi
Đò chuyến chót không kiên trì được
Phật Thánh Tiên đâu có đợi chờ
Mẹ khuyên con từ lúc còn thơ
Cho đến bây giờ mà con không hiểu
Thì con ơi phải chịu cơ hàn
Con đây phải chịu đừng than làm gì
Mẹ xuống trần giảng dạy cho con
Biết bao lâu tâm tánh vẫn còn
Không thay đổi thì con gánh chịu
Hết màn rồi con ơi tự liệu
Mẹ khuyên con đâu biểu con làm
Dạy con từ chút đừng ham
Mà con không nghĩ cứ làm theo con
Bây giờ mất hết chẳng còn
Con mới lay tỉnh muộn màn con ơi
Sóng dồn gió dập tơi bời
Mới nhớ Mẹ dạy từ hồi năm xưa
Lời Mẹ dạy muối dưa hai chữ
A Di Đà phải giữ vào tâm
Con ơi con nghĩ sai lầm
Tại sao không biết tu hành đỡ thân
Tạo nhiều nghiệp lực chất chồng
Làm cho con phải long đong như vầy
Mẹ đứng ra làm Thầy dạy bảo
Mà con đây không biết nhẫn lòng
Không từ bi không thì kiên nhẫn
Nên con đây phải chịu cực hình
Sống thì chịu cảnh linh đinh
Không ai nương tựa con đành cút côi
Nay thì đã quá muộn rồi
Đâu còn gì nữa mà ngồi nghĩ suy
Phải chi con biết từ bi
Thì con đâu có bị gì ở con
Tâm dày dò ráng mà chịu đựng
Đâu ai sai, ai biểu con làm
Tâm tà điều khiển xác phàm
Cho nên con cứ mê ham chẳng dừng
Mẹ dạy con từ thuở còn xuân
Tấm thân con bềnh bồng không biết
Lối đi về bế tắt Mẹ ơi
Nhờ Mẹ dìu dắt đến nơi
Đường tu học con thì không có
Làm sao biết ngõ mà đi
Đường nào trở lại cung vi
Đường nào đi xuống a tỳ
Con đây không biết đường đi thế nào
Nhờ trên có đấng trời cao
Đứa con lạc lối làm sao trở về
Nhờ Cha với Mẹ không chê
Dìu mà con trẻ trở về ngôi xưa
Thôi con ơi nợ trần chưa dứt
Con hãy mau lập tức trả đi
Trả mà cho hết từ bi nhẫn lòng
Nếu mà con trả đã xong
Thì con mới được cộng đồng thứ tha
Thì con mới được vậy mà
Cha Mẹ xoay chuyển con mà mới thông
Chữ từ bi mới có trong lòng
Màn u minh từ từ sáng lại
Thì Mẹ đây mới cứu con về
Nếu mà còn đắm say mê
Tâm phàm còn vướng chẳng về được đâu
Ráng tu cầu ăn sâu sáu chữ
Tâm hiền lành mới giữ Phật môn
Ráng nhẫn đi mà cứu linh hồn
Tâm còn động không ai cứu được
Ráng đi con đặng mà cầu phước
Tâm hiền lành mới được con ơi
Lòng từ bi mới nhẫn được đời
Sân hận lên thì đời con khổ
Ráng từ bi ơn trên Mẹ độ
Đứa con khờ biết chỗ nhờ thân
Nước Ma Ha gội rửa sạch ngần
Ráng tu đi đặng mà trở lại
Cuộc hành trình trễ nải lắm rồi
Hãy mau mau trở lại con ơi
Đừng để trễ chơi vơi muôn kiếp
Ráng lẹ chân đặng mà cho kịp
Ở phàm trần bị nghiệp kéo trì
Tâm từ bi mặc tình lôi kéo
Ráng trả xong đặng mở xích xiềng
Đừng sân hận mà thêm chồng chất
Tại vì con không dặt không dè
Bởi cho nên mặc sức nó lôi
Cho con đây tạo nghiệp với đời
Tánh tâm tu thì sẽ tuyệt vời
Đâu đến đỗi nổi trôi như thế
Không nhẫn lòng lo mà kinh kệ
Của phàm trần để mà qua bể
Chớ có chi mà tại mà tồn
Ở ngôi xưa tâm linh sáng suốt
Xuống phàm trần bị nhốt ở đâu
Mà sao con lại u mê
Để cho nghiệp lực cận kề quá sâu
Bởi con đây thật quá mê mù
Mẹ đưa xuống thế phá rừng u
Mà sao xuống thế mê mù vậy con
Muốn phá rừng u, tâm con phải vững
Đừng nhẹ lòng bị rủ bị ren
Bởi con đây chưa biết bon chen
Ráng nhẫn nhẫn mà rèn tâm trí
Để trong lòng mặc ai khinh bỉ
Ráng luyện rèn cho trí thông minh
Đặng ngày sau trở lại cung đình
Ai ganh ai ghét mặc tình thế sự
Mẹ khuyên con từ đây ráng giữ
Cho linh hồn con được thảnh thơi
Ở đâu cũng có Phật Trời
Biết tu niệm thì Phật Trời độ ngay
Sợ con không biết Phật Trời
Lòng mình không tưởng đâu ai độ mình
Muốn Phật độ tâm mình phải nhẫn
Biết tu hiền Phật mới độ cho
Người quân tử làm cho thật đúng
Chớ khoe tài mà chẳng được gì
Ở đời nhờ đức từ bi
Cho tâm huyền dịu vậy thì mới nên
Tập tánh nhẫn ơn trên mới độ
Tánh hung hăng thì chớ cầu xin
Biết sửa mình khỏi cầu khỏi lạy
Lòng chí thành khỏi lạy khỏi quỳ
Luôn luôn có tánh từ bi
Mẹ đây ngó thấy vậy thì chẳng sai
Quỳ lạy chi mà tâm còn động
Cầu xin chi cuồng vọng dâng lên
Làm sao mà được vững bền
Tâm với tánh hòa đồng mãi mãi
Có tâm hiền Phật hãy độ cho
Chớ mà còn tính so đo
Tâm thì chi phối đâu đo được lòng
Tâm thì với tánh hòa đồng
Mở cho cánh cửa trong lòng sáng ra
Nước Cam lồ nhỏ giọt lòng ta
Thì con đây Phật đà vững chắc
Độ con hiền có tâm niệm Phật
Biết tưởng Trời mỗi vật mỗi tha
Lòng từ bi nhờ nước Ma Ha
Sửa tâm linh mới là sáng suốt
Được như vậy mới là tu được
Giữ tâm không lần lượt mới qua
Ánh mây mù che lấp thân ta
Qua cơn mưa thì trời lại sáng
Ráng đi con đừng mà chán nản
Thử thách lòng con ráng vượt qua
Tâm hiền lương tánh phải thật thà
Nhẫn được vậy Ta đây mới cứu
Đừng xem thường lời Mẹ giảng khuyên
Tự lòng mình phải ráng thường xuyên
Kiểm trong tâm dục vọng sửa liền
Thì con đây mới yên trong dạ
Tà cuốn lôi tâm bị hành hạ
Thì con ơi chẳng có còn gì
Thì con đây ráng nhẫn từ bi
Tâm con vững chắc mới thì vượt qua
Chữ Di Đà luôn ở tâm ta
Thì con ơi quỷ ma không lôi cuốn được
Vì tâm con không còn ô trược
Ráng đi con mới được trở về
Thấy con hiền lòng mẹ tái tê
Mẹ khuyên con bồ đề ráng bám
Lòng từ bi luôn luôn giữ vẹn
Không đổi dời mới được vững tâm
Thì con đây không nghĩ việc phàm
Lòng can đảm vượt qua bể khổ
Đến chừng đó Phật đây mới độ
Biết tu hành Phật độ đến nơi
Nhờ từ bi mới được thảnh thơi
Đừng mộng ảo con đây phải khổ
Ráng đi con mẹ đây sẽ độ
Khuyên con hiền từ cổ chí kim
Chớ đâu phải một bửa một ngày
Mà con đây chần chờ chi nữa
Đạo với đời ráng mà chọn lựa
Lòng từ bi ráng giũa ráng mài
Thì sau này mới được thới lai
Người ở đời ai ai cũng muốn
Chữ giàu sang là gốc con người
Thôi con ơi ráng niệm Phật ở đời
Miễn nhận được những lời Mẹ ban
Chớ ham giàu lòng dạ chẳng an
Ráng đi con trở lại cung vàng
Ráng tu học để mà thi cử
Đặng sau này được dự khoa kỳ
Cõi ta bà lúc thảm lúc thê
Chớ đâu có cái gì tồn tại
Nếu mộng mơ thì con bị hại
Ráng tu hiền trở lại về ngôi
Để mặc tình thế sự đổi dời
Đừng nghĩ đến bồi hồi thân xác
Nước Ma ha Mẹ mà tắm mát
Để diệt trừ hồn xác tâm tà
Nước cam lồ nhỏ giọt sáng ra
Thì con thấy trong lòng mát mẻ
Hồn lâng lâng tâm thì nhàn nhẹ
Phật Di Đà the thẻ mà cầu
Tâm sáng suốt tu thì mới được
Nghĩ của trần đâu được về ngôi
Đừng nghĩ suy cho được thảnh thơi
Chớ mê muội bồi hồi tâm tánh
Lòng từ bi xa lánh tâm tà
Nước cam lồ tỏa khắp thân ta
Thì con đây hiểu ra sự thật
Đời trầm luân có gì chân thật
Gạt những người xấu tật chưa thông
Lòng từ bi bám rể cho xong
Có gạt gẫm không hề lay chuyển
Sợ con khờ say mê còn nhiễm
Chớ hiểu rồi phải kiểm trong lòng
Coi còn dục vọng bên trong
Thì là phải diệt trong lòng mới an
Giữ tâm phàm trong sạch đàng hoàng
Thì hồn thiên tá túc mới an
Giữ tâm thiện xác phàm mới vững
Đừng để tà lôi kéo xác phàm lững thững
Tâm u minh không biết những gì
Nếu xác phàm không biết điều chi
Tâm linh ráng đừng cho mê muội
Lòng từ bi đừng cho thay đổi
Tánh siêu phàm mới giữ được tâm
Mẹ đây xuống thế nhiều năm
Khuyên mà con trẻ phăng tầm chữ tu
Tu không được mê mù tâm tối
Còn mê đời quỷ cuốn ma lôi
Ráng mà trả dứt con ơi
Chạy tần lo tảo trả rồi mới yên
Lòng đại từ thiêng liêng mới chứng
Lòng đại từ cảm ứng mới mau
Tu bao nhiêu kiếp được nào
Nhờ lòng quảng đại trước sau nhẫn nhường
Lòng từ bi mười phương soi sáng
Lòng đại từ mới gặp Mẹ hiền
Tâm luôn luôn sáu chữ triền miên
Thì con đây mới yên mới vững
Cảnh phàm trần chịu đựng mà tu
Thì con ơi xóa bỏ hận thù
Thì ô trược đâu còn bám nữa
Cội bồ đề ráng mà nương tựa
Bám vào thân mới sửa được lòng
Tháo gỡ vì bám ở bên trong
Ráng đi con sửa lòng trong sạch
Thì ngó lên thấy mặt Mẹ hiền
Dìu dắt con đến tận cung Tiên
Đừng chần chờ con phải ưu phiền
Ráng đi con Mẹ đây sẽ cứu
A Di Đà sáu chữ nằm lòng
Thì con ơi Mẹ trông Cha đợi
Đợi cho con được có danh đề
Đặng trở về màn khuê với Mẹ
Mau đi con bước cho nhanh lẹ
Trễ chuyến đò con trẻ làm sao
Chuyến đò chiều rước kẻ ra vào
Đò rời bến làm sao lên được
Tiếng con khờ ra vào chậm bước
Trễ đò chiều đâu được về ngôi
Thì con đây phải chịu con ơi
Ngàn muôn ức bùi ngùi chịu đựng
Thôi con ơi tâm con chưa vững
A Di Đà chập chững nguyện cầu
Mẹ đây đã giảng từ lâu
Tại con mê muội cứng đầu bỏ qua
Đường tu học con đà quá kém
Tại vì con chê bai Phật pháp
Cho nên con mới bị đọa đày
Đừng trách than con làm con chịu
Chớ Mẹ đây đâu bỏ con nào
Đường tuy dài con ráng đi mau
Đi cho kịp đặng mà thi cử
Đạo làm người thì con ráng giữ
Lo cho tròn phận sự của con
Chớ lo chi trần tục hao mòn
Thân người còn giả của tồn hay sao
Cội bồ đề ráng bám cho mau
Chớ thôi con bị lún vào hố sâu
Cỏi ta bà con đâu hưởng được
Thôi con ơi ráng vượt qua bờ
A Di Đà sáu chữ sau nhờ
Đừng để tâm những chuyện vu vơ
Mau đi con mà về cho kịp.
Chuyến đò chiều rời bến lui chưn
Thầy cầm tay lái vượt băng
Các linh căn vui mừng hớn hở
Hỡi các con đi cho đúng chỗ
Chuyến đò chiều ố ái vượt băng
Về Tây phương huynh đệ lăng xăng
Lo kiếm chỗ của mình năm ấy
Sưu tầm đi rồi con sẽ thấy
Hồn lâng lâng nhàn nhẹ biết bao
Ở trần gian bị nhốt đề lao
Ráng đi con biết đường trở lại
Chớ thôi con bị hoại một đời
Ở dương trần ma cuốn quỷ lôi
Con giữ vững thì còn hồn xác
Chớ nhẹ lòng tan nát chẳng còn
Mẹ phân rành ráng nhớ nghe con
Ráng đi con mót bòn công đức
Ráng đi con tìm trong lánh đục
A Di Đà túc trực trong tâm
Bởi con đây còn nghĩ sai lầm
Cho nên con phải vướng thân nặng nề
Tu trễ nải làm sao vượt mức
Chữ hiền hung hai lối song song
Biết vững tâm sáu chữ nằm lòng
Tâm mê muội con đâu giữ được
Ráng đi con hồi hướng quay về
Cuộc hành trình thảm họa ê chề
Bởi các con còn mê của thế
Cho nên quá trễ muộn màng
Chuyến đò chiều tách bến sang ngang
Con ráng lẹ bước mới sang được đò
Xin mời con trẻ gần xa
Lên thuyền chuyến chót để mà sang sông
Bước chân lên chiếc thuyền rồng
Mà tâm con lại phập phồng âu lo
Sợ rằng Mẹ chẳng có cho
Vì đường tâm đạo con lo chưa tròn
Chín năm nay Mẹ xuống độ con
Con ơi con hỡi con còn nhớ không
Chín năm ở chốn trần hồng
Con đâu có thấy trong lòng đau thương
Khuyên con suốt mấy năm trường
Dạy con trong lúc đau thương hiểm nghèo
Nhìn con lên vịnh xuống đèo
Trăm cay ngàn đắng hiểm nghèo gian nguy
Lời Mẹ khuyên từ đây kết thúc
Theo độ con từ lúc hiểm nguy
Mà con chẳng biết cái gì
Con ơi con hỡi tỉnh đi con à
Chín năm qua Mẹ mà xuống thế
Độ con hiền từ cổ chí kim
Để con nhớ lại hồi nào xuống đây
Thấy con khờ lòng khuây trong dạ
Độ con hiền khuây khỏa mà tu
Nhìn trần thế chung quanh u ám
Biết làm sao diệt đám tà gian
Ráng đi con đừng chán nản lòng
Dằn tâm tịnh bám vào cội rễ
Đường tu học đừng để lộ ra
Phật Di Đà luôn ở tâm ta
Ráng đi con để mà vững chắc
Tu làm hiền ráng mà dè dặt
Để quỷ dương nó bắt hồn đi
Tâm vững vàng mắt ngó bốn phương
Mà tìm kiếm con đường chánh đạo
Lúc hiểm nguy niệm chữ Di Đà
Qua cơn mê lòng mà sáng lại
Ráng đi con Phật tại tâm mình
Thành lòng niệm Phật hiển linh
Ăn ở vô tình thì Phật lánh xa
Phật Di Đà luôn ở tâm ta
Thì con đây vượt qua bể khổ
Biết tu tâm thì trên Phật độ
A Di Đà phổ độ chúng sanh
Làm hiền thì con gặp lành
Làm ác thì bị luật hình khảo tra
Lịnh nghiêm khắc con đà nắm rõ
Tại con đây chưa có lòng tin
Đến khi tới chuyện bất bình
Thân tàn ma dại có tin muộn màng
Đường tu niệm đừng có dỡ dang
Tâm mình có Phật độ an cho mình
Trời đất thì rộng thinh thinh
Chạy đâu cho khỏi yêu tinh con à
Nhờ có sáu chữ Di Đà
Trong tâm niệm mãi mới qua màn này
Chữ Di Đà tâm con nhớ mãi
Thì con đây mới cải được lòng
Tà gian chứa đựng nhiều năm
Nhờ tâm vững không lay không chuyển
Đừng ngã lòng quỷ khiến ma lôi
Có Mẹ xuống thế độ rồi
Con ơi ráng nhớ những lời Mẹ khuyên
Lời Mẹ khuyên con hiền để dạ
Tới chừng tai họa xảy ra
A Di Đà niệm mãi tâm ta
Thì con ơi sẽ qua tai nạn
Chớ con lừa thầy phản bạn
Tu cả đời chẳng được gì đâu
Mẹ nhắc con từng câu từng chữ
Ráng để lòng mà giữ tâm hiền
Nếu tâm bộc lộ diệt liền
Đường ngay thẳng thiêng liêng độ trì
Mình ngay thẳng không gì sánh được
Tập thói quen giữ được niềm tin
Mẹ đây khuyên giảng hết tình
Con ơi ráng nhớ cung đình đáo lai
Hồn thiên con mới còn hoài
Chớ thôi con sẽ bị đày muôn năm
Thiên đàng tuy ở xa xăm
Tâm thành ý nguyện thì gần sát bên
Mẹ muốn con dựng nền gương sáng
Mới là xứng đáng con trời
Đừng có học chữ tôi đòi
Muôn năm ngàn kiếp con thời được chi
Chuyện phàm trần con đây phải rõ
Đừng sai lầm mà phải lụy thân
Con ơi vật chất ngoài thân
Để mà nuôi dưỡng người trần mà thôi
Xem qua ngó lại cũng rồi
Nó đâu tồn tại trên đời đâu con
Của cải mà để bằng non
Bo bo giữ nó mà con được gì
Những lời Mẹ nói con ghi
Coi đúng như vậy, vậy thì hay không
Lo giữ của cải không xong
Có đâu biết được tu hành là chi
Thôi con ơi chuyện chi cũng tạm
Ráng tu hiền sau đặng về ngôi
Đừng để hồn xác chơi vơi
Thì là quá uổng xác phàm hồn tiêu
Ráng học hai chữ thánh hiền
Thì con mới thấy của tiền quý không
Cũng như nước lớn nước ròng
Khi đầy khi cạn chớ đâu có hoài
Từ bi sáu chữ hằng ngày
Lúc nào cũng có đâu ai giựt giành
Sau này hưởng được huệ thanh
Cuộc đời thanh thản khỏi giành khỏi lo
Tiền của mà để đầy kho
Đêm không an giấc đắn đo phập phồng
Sáu chữ mà để vào lòng
Đêm nằm khỏi sợ ai rình rập chi
Học được sáu chữ từ bi
Tự tâm mình có chớ đâu có giành
Của tiền là của dụm dành
Đêm nằm cứ sợ người rình chẳng an
Biết tu thì thấy nhẹ nhàng
Ngủ thì mở cửa đâu ai rình mò
Chữ tu này ngủ khỏi lo
Tiền ngân bạc lượng cứ lo hoài hoài
Vậy mà chẳng dám ăn xài
Đến khi nhắm mắt hai bàn tay trơn
Tu thì không giận không hờn
Ai sao mình vậy khỏi buồn khỏi lo
Vãng sanh kẻ rước người đưa
Linh hồn nhàn nhẹ đến nơi yên bình
Con ơi Mẹ giảng tận tình
Không nghe lời Mẹ thì đừng trách than
Chín năm Mẹ chịu cơ hàn
Cũng vì con trẻ chẳng an trong lòng
Xuống trần giảng dạy từ dòng
Con ơi sao cứ bưởi bồng chẳng nghe
Nghe hay không tùy con tự liệu
Đến hội này Mẹ phải về cung
Con ơi ráng nhớ để lòng
Mẹ đây khuyên giảng hết lòng với con
Biết tu trở lại cung son
Không tu con bị roi đòn khảo tra
Chừng đó đừng trách Mẹ mà
Không cho con biết thật là xót đau
Chín năm ròng rã phàm trần
Con ơi con hỡi có cần Mẹ đâu
Vì con mà Mẹ ưu sầu
Con ơi ráng nhớ những câu tu hiền
Hung hăng bay nhảy chữ tiền
Bây giờ mới biết chỉ phiền mà thôi
Mẹ không có giảng nữa rồi
Hồi thì Mẹ giảng con thì lánh xa
Bây giờ Mẹ phải vậy mà về cung
Chín năm ròng rã chung cùng với con
Nhưng mà Mẹ thấy rất buồn
Đứa con khờ dại xem thường Mẹ đây
Mẹ vì con lòng này chẳng nệ
Bởi cho nên con mới xem thường
Bây giờ con ở trần dương
Mẹ về Tiên cảnh cung son Mẹ chờ
Quay đầu trở lại con khờ
Đừng để hồn xác bơ vơ dưới trần
Mẹ đây đã hiến tấm thân
Chín năm ròng rã mà tầm các con
Cho con xuống thế chẳng còn
Lòng hiền tâm thiện cung son thuở nào
Xuống trần gặp cảnh lao đao
Mà sao con nhiễm hồi nào chẳng hay
Xuống trần gặp chuyện chẳng may
Mà sao con cứ ngủ hoài vậy con
Ráng mà tỉnh dậy đi con
Để mà tu học đặng còn trở lên
Mẹ trở về cung son lòng con quặn thắt
Biết chừng mà gặp các con
Bởi xưa kia con quá nặng đòn
Đưa con xuống thế đặng con sửa lòng
Vậy mà con cứ bưởi bồng
Sửa đâu không thấy chất chồng tội thêm
Thôi con ơi ráng tìm chơn lý
Ráng mà tu để phí một đời
Thức tỉnh đi nghe lời Mẹ nói
Rất nhiệm mầu chỉ lối cho con
Ráng đi con lầu son đang đợi
Đứa con khờ trở lại cho mau
Mẹ phóng hào ráng mà nhận lấy
Mẹ trở về mà thấy không yên
Mẹ xuống trần ròng rã chín niên
Độ con hiền những hội hoa viên
Ráng đi con đặng mà trở lại
Cuộc hành trình quá là trễ nải
Mau đi con trở lại cung đình
Xuống phàm trần ráng giữ tâm linh
Nay trễ nải ráng tu trở lại
Mau đi con đừng mà ngần ngại
Nhẫn được lòng mới cải được tâm
Ráng đi Mẹ Cha trông đợi
Trễ nải thì phải hối một đời
Ráng đi con trễ hội làm sao
Ráng đi con trở về cho kịp
Đừng để tâm bận vướng phàm trần
Ráng tu thân cưu bần vất vả
Ngày trở về có Mẹ gồm bao
Ráng đạt thành trở lại ngôi cao
Xuống phàm trần biết bao nhiêu kiếp
Mà sao con không biết làm hiền
Ráng đi con đặng mà trở lại
Nếu kỳ này con không cải hối
Thì con ơi đừng đợi đừng trông
Mẹ đây thật rất đau lòng
Trở về Tiên cảnh mà lòng không yên
Mẹ đây xuống thế chín niên
Đến giờ không thể ở yên phàm trần
Mẹ đây kể hết ngọn ngành
Con ơi con hỡi con đành sao con
Bút mực son Mẹ mà để lại
Ráng xem đi trở lại cung lầu
A Di Đà sáu chữ ráng cầu
Mẹ đây chỉ có đôi câu
Đến ngày dừng bút ráng tìm
Thơ huyền vi Mẹ thì để lại
Cho con coi sẽ hiểu lòng này
Quặn thắt đau từ giây từ phút
Ráng đi con kịp lúc trở về
Mẹ đây xuống bút tên đề
Chín năm trần thế mọi bề gian truân
Đến ngày dừng bút tạm ngưng
Chúc cho con Mẹ quay lưng trở về
Gái trai nam nữ chỉnh tề
Hân hoan tiến tới không hề lui chưn
Chữ tu nắm vững tưng bừng Long Hoa
Cũng nhờ Mẹ đã giảng qua
Quay đầu trở lại thật là quá vui
Chữ tu ráng giữ con ơi
Quay đầu trở lại Phật trời chứng minh
Cũng nhờ Mẹ ở thiên đình
Xuống trần độ thế khuyên răn con khờ
Chín năm khuyên giảng đến giờ chưa thông
Từ giã con lòng còn vương vấn
Thấy con khờ lận đận lao đao
Đứa thì sáng suốt dồi trau
Chữ tu ráng nhẫn đặng mau trở về
Đứa thì khờ dại còn mê
Cho nên Mẹ mới chẳng hề yên tâm
Chơn bước đi lòng thì chua xót
Thấy con khờ giọt lệ Mẹ rơi
Biết chừng nào mới được về ngôi
Ráng tu đi Mẹ đây sẽ cứu
Nắm tay nhau về đủ Mẹ mừng
Đến ngày Mẹ phải lui chưn
Bút son ghi rõ lưu vần bài thơ
Thơ ghi rõ những lời Mẹ giảng
Ráng đi con tìm đặng mà thi
Mẫu từ lưu bút dưới trần
Con thi đỗ đạt bút thần chấm ngay
Đề thi để tuyển nhân tài
Đâu có xa lắm ở thời nơi tâm
Làm người thì phải sưu tầm
Chớ đâu có khó ráng tầm mà thi
Trong tâm thiếu sót những gì
Ráng động tâm não những gì nơi tâm
Tâm mình còn động bồn chồn
Thì lo lấp biển dời cồn bên trong
Kiểm cho tất cả hòa đồng
Thì là mới được vô vòng điểm cao./.
Nam mô Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn.
Nam mô Diêu Trì Địa Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn.
Nam mô Ta Bà Giáo Chủ Điều Ngự Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn
Quan Thế Âm Bồ Tát.
Nam mô Đại Thế Chí Bồ Tát.
Nam mô Phật Mẫu Chuẩn Đề Bồ Tát.
Nam mô Phật Tổ Phật Thầy
Bửu Sơn Kỳ Hương Phật.
Nam mô A Di Đà Phật.
HẾT
Xuất bản ngày 18-8-Giáp Ngọ(2014)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét