Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2020

Diêu Trì Kim Mẫu truyền dạy





BÌNH-MINH ĐẠI-ĐẠO II

Hòa-Đồng Tôn-Giáo

Tý thời 18-5 Kỷ-Dậu (1-7-1969)

Pháp Đàn: Huỳnh-Hoa-Pháp * Đồng Tử: Kim-Hoa

____________



TÔN-BÁ-LINH, Tôn-Sư mừng chư hiền đồ. Tôn-Sư báo đàn, chư hiền đồ thành tâm tiếp lịnh Kim-Mẫu hạ trần. Tôn Sư xuất ngoại. Thăng...

(Tiếp điển:)

VÔ-CỰC TỪ-TÔN, Mẹ linh hồn mừng chung các trẻ! Các con an tọa nghe Mẹ tả Kinh.





Bài:

Đạo đã chuyển từ niên Giáp-Tý,

Máy huyền linh khởi thỉ đề qua,

Thập nhị chi phái phân ra,

Cùng chung hột giống của mà Huyền-Khung.

Vì nhơn nguyện Thiên tùng như thử,

Mấy mươi năm hai chữ Cao-Đài,

Khắp cùng thế giới đều hay,

Qui-nguyên đề xướng sắp bày thêm ra.

Mẹ nhắc lại con Ta tường tận,

Vì thời cơ chuyển vận chưa thông,

Phổ thông hai chữ Đại-Đồng,

Dường như sét đánh, trời long, đất dày.

Bởi như thế đổi thay ý nguyện,

Vì nhơn tâm vận chuyển chưa thông,

Lê-Ngọc-Lịch thọ sắc phong,

Chuyển cơ Hiệp Nhứt Đại-Đồng tiếp liên.

Cùng Thiên-Đạo Huờn-Nguyên chi thế,

Lập chánh truyền hầu để phổ thông,

Quách-Văn-Nghĩa hợp chung đồng,

Cùng Lê-Quang-Hộ ân phong lập thành.

Tiếp chuyển tiếp tồn sanh Đại-Đạo,

Cơ qui-nguyên hoài bảo huờn lai,

Phan-Khắc-Sửu, Nguyễn-Bửu-Tài,

Hồi chuông đổ trống Cao-Đài Qui-Nguyên.

Gây khắp nẻo cùng miền quê thị,

Cho khách trần chung thủy lưu tâm,

Vận hành đã được bao năm,

Đạo Trời thống nhứt còn nằm đợi trông.

Chơn lý tầm nguyên thông đạt nguyện,

Phần Tú, Kiên thực hiện Giác-Đài,

Tinh thần nhằm lúc lung lay,

Khiến nên cơ Đạo khó khai hấn bền.

Kỳ vận chuyển tuổi tên tỏ rạng,

Nơi Tam-Quan treo bảng trường thi,

Mở đường Đại-Đạo Quang-Kỳ,

Thảo cùng Phan-Nghị phát huy Đạo vàng.

Chưa ổn định thi tràng khai hoát,

Chung-Tâm Hòa-Phái phát phổ thông,

Trần-Công-Sanh quyết một lòng,

Lập thành chủ nghĩa giao thông Thiên-Hoàng.

Vì như thế khó toan hành sự,

Bởi danh từ khó giữ bền lâu,

Tiếp qua một đoạn nhịp cầu,

Kỳ duyên quả mãn ngõ hầu đạt công.

Lần lượt qua cộng đồng Thiên luật,

Nơi Nhị-Giang hiệp sức nhơn-hòa,

Giữ gìn bản thể Trời Cha,

Ngô-Hoàng-Dư thọ kỳ ba lập thành.

Vì tư tưởng phát sanh vô định,

Đành trôi qua vì lịnh đã truyền,

Làm sao phục lại bổn nguyên,

Làm sao cấu tạo nhơn duyên Đạo Trời.

Kỳ phát động khắp nơi xây dựng,

Trung-Hưng-Tòa triệu chứng đề qua,

Trần-Văn-Quế, Vĩnh-Thuật ra,

Lãnh phần sứ mạng Trời Cha lập thành.

Cao-Thượng-Tòa chánh danh đề diễn,

Nơi Hậu-Giang diễn tiến điều hòa,

Trần-Ngọc-Lân thọ lịnh Cha,

Lập thành Thánh-Thể Kỳ-Ba tại trần.

Điểm xét lại cựu tân cho đủ,

Chơn-Lý Hồi-Quán trụ Cao-Đài,

Nguyễn-Văn-Năm thọ sắc khai,

Trong hồi biến chuyển Cao-Đài phân thân.

Tu-Di-Đồ nơi trần xuất hiện,

Bởi lòng phàm sở nguyện tạo nên,

Làm sao bảo vệ tuổi tên,

Nguyễn-Văn-Mưu nguyện xây nền Thánh-Cơ.

Vừa minh định Thiên-Thơ mở hội,

Khiến lòng người thay đổi khôn lường,

Tiên-Thiên Giáo-Hội đề chương,

Đoàn-Văn-Chiêu lãnh cột rường nơi đây.

Mẹ nhắc đến lòng nầy đau khổ,

Bởi vì con một ổ chia nhau,

Khiến nên cốt nhục pha màu,

Đoạn ra từ đoạn lưỡi dao vô tình.

Nay Mẹ tả BÌNH-MINH kế tiếp,

Điểm đề danh liên hiệp phái chi,

Đặng cho con trẻ tường tri,

Trong ngày Long-Hội con qui một nhà.

Trước Mẹ chuyển Chung-Hòa Nữ-Đạo,

Để làm gương cải tạo thuần phong,

Tiến lên bước thẳng Đại-Đồng,

Nữ-Đoàn Đại-Đạo kỳ công buổi nầy.

Con một Mẹ, con hay chăng nhỉ?

Tuy khác nhau ý vị không đồng,

Uống ăn nào có khác không?

Khác là mỹ vị, không đồng tương rau.

Nhưng no dạ, dạ nào cũng thế,

Con khôn ngoan tầm kế giúp nhau,

Sổ vàng Mẹ đã ghi vào,

Con Ta trần thế, con nào mất đâu?

Nhưng cao thấp con hầu tu tạo,

Lập kỳ công hoài bảo cho đều,

Lời vàng Mẹ đã đề nêu,

Con Ta thẳng bước cho đều Mẹ đây.

Đời cuối tận nên Thầy mở Đạo,

Để cho con gỡ tháo rối lòng,

Diêu-Điện Mẹ luống chờ trông,

Trông cho con trẻ thoát vòng trần nhơ.

Khai Ngũ-Sắc đúng giờ cứu thế,

Lập Tường-Vân Mẹ hé Thiên-Cơ,

Lục-Diệu Mẹ luống đợi chờ,

Lập thành Nữ-Đạo con thơ hưởng nhàn.

Rồi đây Mẹ truyền ban Nam-phái,

Ngũ-Tường-Quang trọng đại đó con,

Ngày giờ nhặt thúc đâu còn,

Lịnh Trời truyền phán, bảng son đề rành.

Lời Mẹ dạy, con hành tại thế,

Thế lập thành Đạo để lưu truyền,

Con Ta ở chốn trần miền,

Kết thành quả đẹp, con yên lòng phàm.

Nên cổi mở tứ tam thế sự,

Nơi cõi trần vẹn giữ chu toàn,

Điển lành Mẹ đã rưới chan,

Con Ta trần thế được an thân mình.

Đồng tiếp điển, điển linh Mẹ rút,

Chốn trần gian cội phúc con tường,

Giã từ ngọn bút đề chương,

Diêu-Cung Mẹ trở, tiền đường giã con.

Thăng...

(Tiếp điển:)






BÌNH-MINH ĐẠI-ĐẠO II

Hòa-Đồng Tôn-Giáo

Tý thời 15-6 Kỷ-Dậu (28-07-1969)

____________





Thi:

DIÊU-động điển linh chuyển Đạo mầu,

TRÌ ban tâm-pháp luyện đơn châu,

KIM-quang xuất hiện vầng mây bạc,

MẪU ngự trần gian giải mạch sầu.

DIÊU-TRÌ KIM-MẪU, Mẹ linh hồn các con! Mẹ ban ân lành chung cho thế gian. Các con đàn tiền an tọa, tịnh tâm nghe Mẹ tả Kinh.




Phú:

* Giọng gia-nghiệp canh gà đổ nát,

Gà kêu vang tản lạc các con đâu,

Giục lòng phàm, hỡi các trẻ sồng nâu,

Trổi giọng rú dãi-dầu thân Mẹ chúng.

Tiếng cục-túc đêm ngày càng thêm nao núng,

Tan(g) điền rồi sơn hải cũng đổi thay vùng,

Canh gà reo giục thúc ngày cùng,

* Chuông trổi vọng não-nùng trong đêm vắng.

Đổ nhịp khắc liên hồi như trận thắng,

Kêu rền trời mà chẳng có mấy ai tường,

Vang bốn bên rồi lấp lại như thường,

Khắp mặt đất đều biết bao đường về Cực-Lạc.

Thị quê chuyển luật tuần huờn trôi qua thấm-thoắt,

Thành danh người, con phải đạt Đạo Trung-Dung,

* Thức giấc nồng con cố gắng vẫy vùng,

Tỉnh mộng ảo, con cùng chung về Điện-Ngọc.

Trẻ khôn ngoan, cõi trần nên tu học,

Trần bụi nhơ cần phải lừa lọc, phế trược tồn thanh,

Mau vượt chơn thoát khỏi bến sầu thành,

Cất nghiên bút, thi hành lời Mẹ dạy.

Gánh Đạo-Đức con Ta quày lần về Nam-Hải,

* Trở Diêu-Cung, mãi mãi Mẹ chờ con!

Về Bàn-Đào Hội-Yến, ngự Đền son,

Vị ngôi sẵn, mãi còn chờ con trần lập đức.

Củ-qui, Mẹ dạy con Tam-Tùng, Tứ-Đức,

Hưởng trần hồng, con nên tích cực nghĩa cử ái tha,

Nhàn thanh thay, là khỏi đắm cõi giái-ba,

Thanh thỏa bấy con Ta về nơi Điện-Ngọc.

* Bâng thế sự, sớm cười, chiều con Ta lăn khóc,

Quơ tạm đời rồi thân vóc phải gầy mòn,

Cõi trần nầy là bẫy-rập để gài con,

Tạm bợ mãi, con mê chi dập vùi linh tánh.

Mờ mịt mãi buộc ràng theo nghịch cảnh,

Linh căn xưa thọ lãnh trước Đền son,

Khiếu thông minh, Hiếu, Đễ, Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, Liêm-Sỉ, con khá giữ tròn,

* Vật phu-phỉ thúc đẩy con vào đường sa đọa.

Chất ngất cuộc nặng đè thân con như tảng đá,

Bủa bốn bên, vây khắp cả đám linh-căn,

Tràn trề thay cho thế sự son phấn biết bao hằng,

Hại thân trẻ oại-oằn trên ao sầu núi thảm.

Tánh linh Mẹ giao cho con trần, buông trôi cả đám,

Danh đâu còn, con có hản, hỡi con Ta!

* Thương là thương con trần phải chịu cảnh đọa sa,

Cả thế hệ con Ta mãi vùi thân nơi bể cạn.

Đoàn Nữ-Đạo! Các con nên hản,

Con ái nhi dày dạn với phong trần,

Chi(ê)u hồn nhau gom lại dưới trụ phướn Thần,

Chít bóng trẻ, Mẹ phân đôi lời cùng tột.

Mẹ huyền-cơ ban cho các con làm rường cột,

* Bình Đạo khai trụ cốt của Trời ban,

Minh con đường toan sớm bước trở về,

Đệ chuyển luật Siêu-Cơ, các con trần tường tận.

Nhị độ chuyển các con Ta trở về ngôi cửu-chấn,

Hạ trần đây bổn phận của Mẹ già,

Phân cùng con nơi cảnh giái-ba,

Rành phận trẻ con Ta trở Diêu-Tòa Bàn-Đào Hội-Yến.

(Chiết khoán-thủ ra thành bài thi bát cú)

Giờ nay, Mẹ ban cho các con đoạn phú, để lưu tâm trong đoạn nầy, hầu làm đề tài tu học, tránh những đời cùng cạm bẫy rập vướng chân.

Vậy Mẹ ban ân lành chung cho thế gian. Các con tiếp lịnh, Mẹ phản hồi Diêu-Điện. Thăng...




(Tiếp điển:)

DIÊU-TRÌ KIM-MẪU — Mẹ linh hồn các con! Mẹ mừng chung các con trung đàn, an tọa nghe Mẹ phân.





Thi:

Chuyển bút VÔ hình rọi điển quang,

Vạch đường CỰC-Lạc đáo Tiên-bang,

Khai thông TỪ ái dìu con trẻ,

Chỉ lối TÔN sùng, trọng điểm quang.

Này các con! Ngày Đại-Hội hoàn Kinh nơi Văn-Phòng theo Thiên-thơ tiền định. Đây là một công trạng của các con hưởng phần ân huệ do Mẹ điển lành chan rưới. Phần các con nơi trần, Mẹ dụng huyền linh diệu dược ban cho các con là những lời văn phàm tục cho các con dễ hiểu hầu cải tạo tâm phàm cho trở nên Thánh-tâm chờ ngày phục vị. Đó là như một vị linh đơn Mẹ ban cho các con, để cho các con giữ-gìn đơn dược hầu làm phương tiện đưa các con cao hơn, tăng tiến hơn, đó là một nấc thang Mẹ thòng vào thế gian cho con Ta lần theo trở về với Mẹ.

Vậy giờ đây, ngày hoàn thành quyển kinh BÌNH-MINH ĐỆ-NHỊ, Mẹ vui mừng thay cho các con Ta! Vậy các con Ta nên ôn-nhuần để lọc lừa điều chơn thật, biết những lối đường cải tạo, tự các con lập vị cho các con mà thôi. Mẹ linh hồn chỉ đường đi chơn chánh cho con Ta thẳng bước vào Tiên cảnh. Nếu các con chậm trễ, e ngày vô-thường không sao biết được, như vậy các con dù có hối hận ngày cùng, cũng không sao chuộc đặng. Nay Mẹ mừng cho con Ta lập đặng kỳ công Nhị-Kỳ hoàn thành Đệ Nhị Bình Minh. Theo luật hiện hành, Đức Chí-Tôn đã phóng đường cho con Ta biết trước, Ngài còn ban cho con Ta Đệ-Tam, đó là ngày hoàn thành của Đạo, các con Ta cần lưu ý để un đúc tinh thần, nhứt là các con nữ đạo, các con nên nhắm vào đây hầu làm mục-tiêu, có Mẹ vô-vi rọi điển. Đó là các con hữu phước thay! Hữu hạnh thay!





Bài:

Tranh vân-cẩu lộ hình thoạt biến,

Đời của con diễn tiến phi thường,

Mẹ nay hạ cảnh trần dương,

Huờn Kinh Đại-Đạo nơi trường Phòng-Văn.

Trên rọi chiếu điển lằn bao phủ,

Khắp bốn nơi vần-vũ áng mây,

Cuộc đời bão táp vần xây,

Mẹ nay hạ bút giờ đây phân rành.

Bình-Minh Nhị điểm lành ban xuống,

Cho con trần lôi cuốn cùng nhau,

Điểm tô Đạo-pháp giồi trau,

Một lòng thiết thạch Ai Đào chớ phai.

Kìa Ngũ-Sắc vân hoài chiếu tỏ,

Thanh là thanh thiên nọ chớp giăng,

Thanh vân tranh cẩu chiếu lằn,

Thanh thiên bạch nhựt nguyệt hằng đâu soi.

Hồng mong vọng túc còi độ thế,

Hồng khí Thiên phổ tế Đạo-môn,

Hồng khai cơ-pháp bảo tồn,

Hồng là cảnh tượng triêu hôn thượng tầng.

Huỳnh trung thổ bủa giăng thế hệ,

Huỳnh trung-ương cứu tế nhơn loài,

Huỳnh môn Đạo chuyển hoát khai,

Huỳnh la địa võng đức tài giồi trau.

Bạch-vân hiện một màu sắc bạch,

Bạch tâm khai nhiệm-trách con trần,

Bạch-vân bạch-sắc bạch-cân,

Bạch tâm chiếu ánh vào thân con phàm.

Huyền cấu tạo tứ tam ân-sắc,

Huyền là môn hướng Bắc hoàng lam,

Huyền khai chơn-pháp Già-Lam,

Huyền-vân dấu hiệu Kỳ-Tam sắp bày.

Diệu dược lưu, con rày nhận lấy,

Diệu mầu ban cho thấy huyền linh,

Dịu-dàng thân trẻ hữu hình,

Diệu quang chiếu ánh Bình-Minh con tường.

Ngọc chiếu sáng muôn đường thế hệ,

Ngọc bích trao trần thế giồi mài,

Ngọc lành ban xuống trần-ai,

Ngọc xưa còn để Cao-Đài đây con!

Gió thu thổi đã lòn bên ngõ,

Gió thu về con có vui chăng?

Thu qua rồi lại Đông hằng,

Đông lưu mấy giọt ánh trăng sao mờ.

Đông thúc-giục bóng cờ Nữ-Đạo,

Đông sang qua đào tạo tâm con,

Đông về giọt nước chảy mòn,

Đông hồi trở lại đài-son thanh nhàn.

Đây Mẹ chỉ trung đàn lưu lại,

Bản Bình-Minh con phải trau tâm,

Học Đạo con trẻ tri-tầm,

Về nơi cõi Phật bởi tâm thanh nhàn.

Giờ hoàn Kinh sắc ban con trẻ,

Hội trung đàn lặng-lẽ phân qua,

Hỡi nầy trần thế con Ta!

Làm gương cho Mẹ mới là đáng con.

Tuân sắc lịnh lo tròn ấn tống,

Nơi quyển Nhì phát động tình thương,

Bút vàng Mẹ vẽ đôi trương,

Lưu cho con trẻ nơi trường Đạo-môn.

Đây sắc chỉ Từ-Tôn Mẹ định,

Đàn Tam-Thập thừa lịnh Kim-Tinh,

Duyệt tròn chung bản Bình-Minh,

Hoàn thành có lịnh Kim-Tinh ấn hành.

Vậy các con Ta trung đàn thừa lịnh Mẹ đã lo tròn bổn phận, sự trách nhiệm mỗi con được hoàn toàn đến ngày huờn Kinh Đại-Đạo, Mẹ ban điển lành các con đàn tiền, tiếp lịnh, Mẹ điển hồi Diêu-Cung lạc-cảnh.

Thăng...

____________

(Tiếp điển:)

LIỄU-NHỨT CHƠN-NHƠN — Tôn-Sư mừng chung chư môn đồ.

Tôn-Sư thọ lịnh báo đàn do Đức Diêu-Trì phán định. Giờ nay quyển Kinh Bình-Minh đã hoàn thành, đó là phận sự quả công của Tôn-Sư đến đây đà mãn.





Thi:

Thọ lịnh Diêu-Trì sắc đáo lai,

Thỉnh cầu Tiên Phật hạ trần-ai,

Huờn Kinh Đại-Đạo BÌNH-MINH Nhị,

Tiên động phản hồi điển rút lai.

Giã từ môn đệ, Tôn-Sư điển hồi Thiên-thai lạc-cảnh.

Thăng...




BÌNH-MINH ĐẠI-ĐẠO II



BÁT BỬU

Long-Đức Qui-Châu

Gò-Công, Hợi thời 11-7 Kỷ-Dậu (23-8-1969)

____________

DIÊU-TRÌ KIM-MẪU — Mẹ các con, Mẹ linh hồn mừng chung các trẻ!





Thi:

VÔ hình vô ảnh hạ trần-gian,

CỰC khổ vì con hạ điển quang,

TỪ bấy thân sinh trong thảc quản, (ruột tượng)

TÔN sùng trở lại Mẹ truyền ban.

Mẹ miễn lễ, các con an tọa nghe Mẹ đôi lời nhắc nhở.

Nầy các con Ta! Các con đã là một thân phàm trong phàm thế, nhờ điển linh ban cho các con biết cử động, đầy năng-tri, học hiểu mọi điều lành dữ, đó là sự minh mẫn tánh tâm của các con, đó là Thiên-tư phát xuất từ Mẹ ban cho các con thu hút nhựa sống từ-lành của Mẹ, hầu làm điều thiện-lạc, thiện-từ theo ý của Mẹ đó các con!

Các con sanh phần nhi-nữ, sớm chiều quanh quẩn, các con được hưởng phúc dư, do sự ban bố mà đã là công của các con nhiều kiếp tạo gầy. Nhưng các con đã đầy đủ từ vật chất phát sinh tinh-thần, thì các con nên hoài bảo tâm mình, giữ vững mục-tiêu học điều Bác-Ái để thực hiện cho đời, hầu sưởi mát lòng các con bạc phước. Còn những con đã thiếu hạnh phúc, quanh-quẩn gia-đình, sớm chiều lao khổ, vì sự thiếu hụt tinh thần mà vật chất không bao giờ đáp ứng. Như vậy Mẹ lấy làm thương hại cho các con. Mẹ thương con chỉ rơi đôi giọt để chan hòa cùng con, dạy bảo con nên tập tánh thiện-từ, hầu hưởng đời Thánh-Đức như các con lập nghiệp tại trần, hầu tái kiếp, các con tránh điều nghiệt quả. Như vậy các con vượt khỏi mức tầm thường trở nên một bực khả-năng đầy ưu-ái, hầu tiến tới cảnh Thánh Triết Hiền-Nhơn.

Mẹ đã biết các con, các con tuy vật chất kém hơn, nhưng tinh thần các con cần trau-luyện đó là khả dĩ, đó là điều quí báu. Thoảng như các con phần vật chất đủ đầy, trái lại phần tinh thần, linh hồn các con không hoài công đào-tạo, thì rất uổng cho kiếp người sanh trong thế hệ, rất uổng cho đời của các con. Đã sẵn những phương tiện, các con nên nghe theo lời Mẹ ương-rải, những phương tiện nầy đâm chồi nảy tược để trở nên thành sum-sê cội cả, đến ngày quả thục sẽ trả lại cho các con đầy những hột giống từ lành. Như vậy gieo một đắc mười, các con có vui mừng chăng? Hay là các con quên những điều giáo hóa của Mẹ trao cho lúc hạ trần? Nào là: HIẾU, ĐỄ, TRUNG, TÍN, LỄ, NGHĨA, LIÊM, SĨ, các con còn đeo theo mình không? Hay là đã bỏ rơi ngoài nội đó các con! Tại sao Mẹ buộc các con phải mang theo trở về cùng Mẹ vì luật tuần-huờn định đoạt, mọi việc đều có đáp ứng. Nếu các con thiếu những điều kiện làm sao phản bổn?

Con người bỏ HIẾU thì các con đã phạm vào một tội rất lớn vì “Vạn thiện dĩ hiếu vi tiên”.

Các con bỏ ĐỄ thì các con đã xé nát thân tâm của Mẹ làm cho sự thuận-hòa không hòa-hợp, như vậy làm sao gần Mẹ đó các con.

Các con mất TRUNG thì lòng chơn thật ngay thảo của các con không còn, tức nhiên các con phải trở nên người tà vạy.

Các con bỏ chữ TÍN, mà vạn sự chỉ ư tín, “Nhơn vô tín bất lập”, nếu con người giữa cùng nhau mất lòng tin tưởng thì không bao giờ các con đặng tín-dụng. Nếu không được tín-dụng cùng nhau thì các con mãi quẩn-quanh trong trường đời luân chuyển.

LỄ, các con bỏ Lễ thì các con sẽ trở nên con người đầy phức tạp, “Tiên tấn ư Lễ”, nên lấy Lễ làm đầu. “Vạn sự dĩ Lễ vi tiên”. Nếu các con thiếu Lễ thì làm sao xử tròn nhơn đạo đó con.

Còn NGHĨA: “Kiến Nghĩa bất vi”, những điều Nghĩa các con không thực hiện được thì lấy làm hèn yếu cho lòng mình gọi là “Bất vi vô dõng giả” đó các con.

LIÊM: là Liêm-chính, phần liêm-chính Mẹ ban cho các con từ cấp bực Thượng, Trung, Hạ-lưu đều gìn giữ chữ Liêm. Làm quan trị dân lấy lòng liêm-khiết. Thận: là dè dặt. Cần: là bản tính siêng-năng, ấy là điều cần thiết cho con người dùng đức liêm-khiết để tế dân. Thoảng như các con đã tiêu diệt chữ Liêm thì các con đã mất một phần trọng đại về nhân phẩm, thiếu sót như thế thì làm sao mà phản hồi cựu-vị.

Còn SĨ là những điều hổ thẹn. Các con nên biết để tránh những điều ấy, những điều mà các con thế gian cùng con không thích hợp. Các con nên buông bỏ đừng thâu vào trí não để chứa đựng nơi tâm can.

Lòng các con chứa đầy điều sỉ-nhục, như thế các con không bao giờ trở về cùng Mẹ. Thế nên tám món báu nầy Mẹ ban cho các con, các con nên gìn giữ nơi mình để mang theo về Diêu-Cung Hội-Yến............



(Sao y bổn điển — Thừa lịnh ban hành.)

Chung




BÌNH-MINH ĐẠI-ĐẠO III



Văn-Phòng Đại-Đạo

Ngọ thời, 15-5 Canh-Tuất (18-6-1970)

Pháp Đàn: Bạch-Liên-Bạch * Đồng Tử: Huỳnh-Hoa

____________

(Tái cầu:)

VÔ-CỰC TỪ-TÔN DIÊU-TRÌ KIM-MẪU — Mẹ linh hồn, Mẹ ban ân lành chung cho các con trần thế được hưởng cảnh thái bình lạc thú.





Thi:

VÔ sanh hữu dưỡng khí không phù,

CỰC thạnh dương thành huyết mạch lưu,

TỪ tốn ôn hòa cân cốt thể,

TÔN nghiêm linh điển chiếu bì phu.

DIÊU hồn vạn loại qui Bồng-đảo,

TRÌ chí vận hành chuyển vạn thù,

KIM khuyết huyền vi phân trược giáng,

MẪU ban sơn hải luật cang nhu.

Mẹ miễn lễ các con.

Nầy các con, giờ nay vì thương các con nên Mẹ thúc đẩy các con vận hành đạo-đức cho kịp thời, nên Mẹ hạ trần ban cho các con một luồng điển Tiên-Thiên để hấp thụ hầu cởi mở tâm phàm bớt cơn phiền não mà trở về ngôi xưa vị cũ.

Nay Mẹ dụng huyền linh để vận dụng tinh thần các con gấp-rúc cho kịp kỳ công quả; hơn nữa, các con cần phải làm tròn bổn phận đối xử người đời đang chung đụng. Vì tình thương nhơn loại, các con cần tìm những điều thích nghi giúp người tùy theo khả năng của các con. Đó là điều hành thiện mà các con đã in sâu vào nơi trí óc. Ngoài ra các con cần lập đủ tam công thì mới hãnh diện là nơi trần làm tròn trách nhiệm vì bổn phận.

Nay, Mẹ hạ trần ban cho các con quyển Kinh BÌNH-MINH ĐỆ-TAM mà Đức Chí-Tôn vừa tả đề Thánh Tựa.

Vậy các con thành tâm nghe Mẹ diễn tả:





Thi:

Nhứt phiến tâm trung Đạo phát sanh,

Huờn nguyên bổn thể đắc lưu hành,

Thiên-thu bán mộng qui nguyên tánh,

Bá-tuế vạn đầu nhiệt huyết thanh.

Thích:

- Một tấc lòng cang-trực của các con đầy đủ tinh thần tin tưởng, thì Đạo phát sanh dẫy đầy nơi tâm. Như vậy, lòng của các con đã chuyển luân theo lòng Mẹ vậy.

- Các con đã biết rằng phần bản thân xác thịt nầy là giả tạm do khí huyết tinh-ba nhục thể cấu tạo không bền vững. Các con hãy nhìn điểm linh tồn tại kia mà vận dụng bản thân nầy trở thành điểm linh, để vận hành khí huyết trong cơ thể được điều hòa và luyện huờn nguyên chánh giác.

- Muốn đạt Đạo, các con cần thật hành chánh pháp, tùy theo duyên kiếp mà hưởng lấy. Dù cho nơi trần thế các con có hưởng được ngàn thu thì cũng là chiêm bao nửa giấc.

- Dù cho các con có sống đặng trăm tuổi thì cũng không hưởng được trọn đường lạc thú. Đó là những con đầy đủ hạnh phúc. Còn các con thiếu hạnh phúc thì phải chịu một bản thân đầy lam-lụ, vậy nên tinh thần bị sa-sút, lắm lúc phải điên cuồng bâng-quơ mờ kém.

Vậy các con cần hiểu.





Bài:

Túi Tạo-Hóa vô hình phát xuất,

Từ khai thiên Vô-Cực chí linh,

Chuyển qua Thái-Cực khai minh,

Âm dương lưỡng tánh vô tình phát sanh.

Khí âm dương lập thành nhựt dạ,

Vận tam-tài biến hóa tam-tiêu,

Tứ-Tượng vận chuyển phiêu-phiêu,

Cang nhu thượng hạ luật điều không gian.

Chuyển Ngũ-Hành ôn hàn thử nhiệt,

Xây Bát-Quái thời tiết điều hòa,

Đông Tây Nam Bắc phân ra,

Cùng là tứ hướng một nhà chuyển luân.

Không khí vận không ngừng thế giới,

Phần vô-vi trọng tải muôn vàn,

Động tịnh di-dịch chuyển sang,

Gánh cân trái đất muôn ngàn vần xoay.

Tam tinh ngự liên-đài chiếu sáng,

Nhựt, nguyệt, tinh căn-bản càn-khôn,

Ngũ-tinh xuất thế bảo tồn,

Khai thành thất chánh triêu hôn định phần.

Khai Thượng-Nguơn, Thánh Thần hạ thế,

Đời Thánh-Đức phổ tế dân sanh,

Cổ nhơn tợ thú tâm thành,

Hữu đại Thánh-Đức, tại hành Thánh-tâm.

Nên dụng đức hóa tầm vạn vật,

Cảm hóa nhơn chơn thật lòng nhơn,

Nguyên-căn hạ thế tuần huờn,

Tinh thần vững đạt linh sơn phản hồi.

Chuyển Trung-Nguơn trong thời tân tiến,

Vì đỉnh chung vận chuyển tâm linh,

Tạo nên cảnh vật bất bình,

Tạo điều tranh đấu mất tình ái tha.

Vì lòng của con Ta lợt Đạo,

Dụng trí khôn cải tạo khuôn viên,

Trung-Nguơn khắp cả trần miền,

Đẩy xô vật chất tranh quyền uống ăn.

Nhưng cũng còn bản năng đạo-đức,

Trọng cang-thường từ bực thấp cao,

Luân-lý tá thế đề trao,

Giữ gìn qui củ chưa sao phế tàn.

Chuyển Hạ-Nguơn muôn ngàn khổ hải,

Vì kim-nhơn hình thảy tợ nhơn,

Thú tâm bất trắc lai huờn,

Khiến cho tranh đấu thua hơn bại thành.

Dùng mưu chước phân ranh chia giới,

Nào trí, ngu quyền lợi riêng nhau,

Mới sanh nhĩ-ngã đồng bào,

Cùng chung huyết-quản, con nào biết chi!

Lòng tham-dục, sân, si, ái, nộ,

Con khôn-ngoan tầm chỗ dung thân,

Biết mình sống hưởng nơi trần,

Nào ai đau khổ não cân mặc tình.

Vì như thế phát sinh cách biệt,

Lòng càng xa, khí huyết càng nung,

Dẫn đường chỉ lối hãi-hùng,

Đua tranh vật-chất vẫy-vùng phát sanh.

Vì chung đỉnh xây thành xác thịt,

Vì lợi quyền lấp bít bể dương,

Vì quyền cao tột tứ phương,

Muốn bầu vũ-trụ một đường tóm thâu.

Biết bao phen Đạo mầu mở hội,

Giải nghiệp trần sớm tối gỡ ra,

Nào được mấy, hỡi con Ta,

Mấy con nghe tiếng thi ca giác đời? !

Xâu chuổi hạt giải đời oan nghiệt,

Niệm Bồ-Đề mài miệt sử kinh,

Rồi ra cũng mất điểm linh,

Hỏi sao thế ấy mẫu tình làm ngơ.

Lòng từ bi như tờ giấy trắng,

Đã hiện hình tâm chẳng in như,

Khẩu Phật, tâm xà, tội dư,

Khẩu xà tâm Phật, huờn hư dễ dàng.

Nay chuyển thế, Đạo tràng khai hoát,

Cho con Ta hỷ-lạc thừa hành,

Tùy theo phong hóa lập thành,

Cao-Đài Đại-Đạo chánh danh Ngọc-Hoàng.

Truyền thế-giới khai tràng huấn-giáo,

Cho con trần cải tạo tâm tư,

Kỳ-ba Đạo mở bấy chừ,

Ngọc-Hoàng tá thế Thiên-thư đề rành.

Chuyển Đại-Đạo lập thành Nam-Việt,

Dụng huyền linh giáo thuyết con trần,

Lập đời Minh-Đức Tân-Dân,

Chuyển nguơn tái tạo nơi trần phục nguyên.

Khai kỳ hạ trần miền thất ức,

Dựng đời tân tri thức lo toan,

Niết-Bàn lập tại trần gian,

Đâu còn như trước Niết-Bàn cõi không.

Hỡi nầy trẻ, hội đồng gót Thánh,

Đặng hưởng nhờ trong cảnh Thượng đời,

Tại trần nầy hỡi con ơi!

Hiền nhân Thánh-Triết chỉnh đời thuần phong.

Nạn tiêu diệt tràn đồng là thế,

Để lọc lừa hậu kế giáo dân,

Thay Thượng-Đế, bậc Thánh Thần,

Chuyển xây thế hệ vĩ nhân trị đời.

Vì luật định trong thời khai hội,

Chuyển BÌNH-MINH tiếp nối ĐỆ-TAM,

Phái chi ứng dụng truyền ban,

Trong nền Đại-Đạo, Ngọc-Hoàng chuyển ra.

Hỡi nầy trẻ, con Ta phàm tục,

Mẹ giáng trần trong lúc BÌNH-MINH,

Chuyển khai Thánh-Triết toàn linh,

DIÊU-TRÌ hạ bút khai minh con trần.

Chớ bê-tha, ân-cần trau luyện,

Nên phá mê thực hiện đại đồng,

Chuyển xây máy Tạo lưu thông,

Luật tuần-huờn định giáp vòng gặp con.

Thế đã tận, đâu còn chờ đợi,

Đợi chờ con cho tới tan tành,

Ai gìn, ai giữ thân sanh,

Ai nuôi, ai dưỡng trưởng thành đó con?

Hay Mẹ đây lo toàn cho trẻ,

Lúc bào thai điển Mẹ bố ban,

Đến khi nhụy nở khai-quang,

Chăm nom săn sóc lo tròn cho con.

Vì tình nặng Mẹ còn trách nhiệm,

Hạ điển quang hội diện cùng con,

Dẫn đi từ bước chiều lòn,

Lòn theo sở dục dạy con nên người.

Con lớn lên tốt tươi tâm chí,

Dụng huyền linh đạo-lý dạy con,

Ngày đêm Mẹ luống mỏi-mòn,

Khác nào xác thịt cùng con rẫm rờ.

Con không biết, bơ-thờ với Mẹ,

Con đọa đày lòng Mẹ nát tan,

Nơi trần nặng nợ phải mang,

Giải ra nhờ Đạo, trái oan kiếp nầy.

Dứt đi con, nam tài nữ liệt,

Dứt đi con, mài-miệt tu hành,

Bền lòng nhơn-đạo cạnh tranh,

Diêu-Cung Mẹ rước điển lành con Ta.

Nếu như thế đọa sa mãi mãi,

Điểm linh-quang thừa-thãi luân trầm,

Như vầy biết mấy ức năm,

Con Ta hạnh ngộ Mẹ tầm đến con!

Đây nhắc lại ngòi son Mẹ điểm,

Cho con Ta tầm kiếm tâm mình,

Hiếu nghĩa danh lợi liệt trinh,

Công danh phú quí bao nghìn đề danh.

Hiếu: Tăng-Sâm lòng thành trọn hiếu,

Hiếu danh thơm nghèo chịu hiếu tròn,

Hiếu hiền-triết, đề bảng son,

Hiếu truyền hậu thế các con nên gìn.

Nghĩa: Phù-Mông danh thinh nghĩa cử,

Nghĩa: Nghệ-Sư gìn-giữ nghĩa Thầy,

Nghĩa đành dụi tên xạ ngay,

Nghĩa lo tròn vẹn nghĩa nầy Mẹ phê.

Danh: Ngô-Khởi sát thê cầu tướng,

Danh còn nêu bốn hướng chê bai,

Danh nầy ô-trược lắm thay!

Danh mê-muội ấy nào ai học đòi.

Lợi: Cổ-Hồ khá soi để tránh,

Lợi mổ bụng để lãnh ngọc châu,

Lợi là một việc làm đầu,

Lợi như thế ấy, Hồ âu banh lòng.

Liệt: Tề-Phụ thờ chồng liệt nữ,

Liệt cương-tâm gìn giữ Mẹ chồng,

Liệt đành thọ ngục ba đông,

Hàm oan dấy động, Trời không mưa rày.

Phú: Thạch-Sùng giờ nay chi xiết,

Đến ngày cùng luyến tiếc được đâu,

Chắt lưỡi suốt cả đêm hầu,

Nằm trong xó kẹt có đâu thanh-nhàn.

Bữa muối dưa phận an là đủ,

Gương nêu kia bia trụ sử còn,

Hồ-Cầu, Yến-Tử mỏi-mòn,

Kiệm như thế ấy, bảng son nào đề.

Gương kim cổ danh đề lưu lại,

Cho con Ta thời đại lỗi thường,

Kìa như Mạnh-Quang, Lương-Hường,

Tề-mi cử-án phô-trương nghĩa tình.

Như Tô-Huệ vẹn gìn dệt gấm,

Vì tình nhà mắc cẩm Hồ-văn,

Dâng lên chuộc tội ấy hằng,

Sử đề lưu tích một lằn sáng soi.

Kìa Châu-Thị rọi soi để tránh,

Cùng Mãi-Thần trong cảnh gia bần,

Tùng quân ngạ tử, xuất thân,

Thủy tư phục thổ nếu cần năng thâu.

Thương con trẻ trần hầu đau khổ,

Bị kéo lôi vào chỗ nê-hà,

BÌNH-MINH tiếp nối quyện ba,

Giải ra tột lý con Ta ghi lòng.

Ngày hội diện còn không xa lắm,

Con hỡi con! Mẹ tẩm cam-lồ,

Nhành dương rải nước linh hồ,

Mát lòng con trẻ bồi tô nơi trần.

Khôn các con thay thân hướng đạo,

Khôn dìu nhau về đảo Bồng-Lai,

Khôn đạo-đức, sắp an-bài,

Khôn dìu-dắt bạn Thiên-Thai trở về.

Khôn chỉ đường, nào quê nào cảnh,

Khôn vạch ra để tránh để đi,

Khôn đừng lợi kéo danh trì,

Khôn lo đạo-đức, con thì khôn-ngoan.

Khôn nhìn qua tâm can bào-tế,

Khôn rọi vào tỳ phế nơi lòng,

Khôn cần quan-sát tóc lông,

Khôn nhìn thân thể ngoài trong khác nào.

Khôn hàn-gắn, máu đào ngưng chảy,

Khôn thương nhau thì phải giúp nhau,

Khôn-ngoan là điển Mẹ trao,

Khôn đừng lấn dại, thể dao cắt mình.

Khôn phải tránh đời tình oan-trái,

Khôn hại nhau, khôn ấy là không,

Khôn như thể các con đồng,

Khôn cần trả sạch trần-hồng trái-oan.

Dại mà biết hành-tàng đạo-đức,

Dại như vầy Tây-Vức trở về,

Dại mà còn biết vị quê,

Dại như thế ấy trọn bề hiếu trung.

Dại các con nhìn cùng xương thịt,

Dại bì phu phân-tích được đâu,

Dại tránh hố thẳm hang sâu,

Dại khờ đạo-đức làm đầu trở khôn.

Dại mà biết bảo tồn linh tánh,

Dại không nao cái cảnh khổ trần,

Dại mà không chuộng bản thân,

Dại điều-khiển được, con trần mấy ai.

Dại nhìn lại mũi tai hình hạng,

Dại xem qua bóng dáng ngoại nhân,

Dại mà biết giữ chơn-thần,

Dại nhìn có một nơi trần linh-quang.

Dại un-đúc hành-tàng siêu đọa,

Dại tế-cô trợ-quả thịt xương,

Dại mà còn biết rau tương,

Dại khôn, khôn dại, con tường đó con.

Đây kết luận ngòi son Mẹ để,

Lòng chơn thành tại thế con Ta,

Đạo là một gốc chia ba,

Lòng thành tín hiệp, con đà ghi tâm.

Nầy các con, các con nên lưu tâm về phần hiện tại. Cuối Hạ-Nguơn cơ đời tận diệt, các con được xuất hiện nơi cõi tạm nầy là một điều quí hóa thay! Đó là cơ hội các con lập công bồi đức để tự lập mình về nơi ngôi vị. Sự tiến hóa về phẩm vị là do bản thân phàm của các con tại thế như vượt thuyền qua bể khổ, muốn vượt qua bể rộng mênh mông mà không dụng thuyền thì làm sao các con vượt đặng? Cũng như muốn vượt qua cõi phàm tục nầy, các con phải cần bản-thân chuyên-chở linh-hồn về nơi cõi hằng sống mà các con đang tạo nguồn sống ấy. Vậy các con cần phải giữ bản-thân nầy trong một đoạn đường để được trở về phẩm-vị, các con cần ghi nhớ.




Ngâm:

Điển hồi Mẹ giã từ con,

Cõi trần ở lại lo tròn công phu.

Vẹt ra cho khỏi ngút mù,

Bình-Minh nhớ lấy trời thu ánh vàng.

Trời xuân lố bóng sắp tàn,

Cành dâu điểm lá úa vàng ánh thu.

Nắng chiều rọi xuống phù du,

Đứng đầu chinh xế trời thu gió nà.

Trống nhồi Bát-Nhã bôn-ba,

Tiếng chuông rút điển Diêu-Tòa Mẹ thăng.



Giờ Mẹ ban ân lành chung các con ngày Lễ kỷ-niệm. Tiếp cầu Ngân-Hoa. Mẹ ngưng bút. Thăng...




BÌNH-MINH ĐẠI-ĐẠO III



Văn-Phòng Đại-Đạo

Đàn Ngọ thời, 15-11 Canh-Tuất (13-12-1970)

Pháp Đàn: Bạch-Mỹ-Thông * Đồng Tử: Huỳnh-Hoa

____________





Thi:

HẢI đảo Nam-Sơn bớt gập ghình,

TRIỀU ngưng giọt nước lúc Bình-Minh,

THÁNH phàm phân tách nơi trần tục,

NHƠN phẩm tạo gầy dụng tánh linh.

HẢI-TRIỀU THÁNH-NHƠN — Tôn-Sư mừng chung chư đồ đệ. Giờ linh, Tôn-Sư thọ lịnh báo tin đến giờ tiếp Kinh. Vậy chư hiền đồ thành tâm tiếp giá Mẫu-Hoàng, Tôn-Sư điển hồi Tiên cảnh. Thăng...

(Tiếp điển:)

DIÊU-TRÌ KIM-MẪU VÔ-CỰC TỪ-TÔN, Mẹ linh hồn mừng chung các con trần thế, an tọa.





Thi:

Nhắc đến đoàn con ở thế gian,

Lòng đau như cắt đứt can-tràng,

Nhớ nhung thác-quản hồn linh trẻ,

Chuyển bút hoằng khai mối Đạo vàng.

Mầm móng ương gieo gầy giống thiện,

Sanh chồi kết quả luật tuần-hoàn,

Bao năm tá thế trồi lên xuống,

Một kiếp huờn nguyên sẵn bách thoàn.

Này các con, kiếp tạm trần nầy là trường tiến hóa cho các con tự trau mình học Đạo, hầu tiến triển trên đường thiện lạc mà đi đến tận nơi Tiên cảnh. Máy tuần-huờn đã mở cửa cho các con, tùy theo duyên kiếp mình, không phân biệt phú bần, miễn lòng các con quyết chí hy-sinh, lấy trí khôn suy tầm hầu giải oan những điều trái oan ràng buộc. Nay Mẹ chỉ đường vạch lối cho các con cổi mở nơi trần để thoát thân vào con đường sáng lạn. Như vậy, dù cho các con có thiếu phần tài nguyên cung cấp vật chất nơi trần, với tâm niệm bất di bất dịch của các con, thời cũng đạt thành chơn-ý. Thoảng, các con có đủ điều kiện sống thừa, các con có thể dựa vào đó mà lên mây xuống biển dễ dàng, nhưng nếu tâm trạng tinh thần các con không hướng thiện thì chốc lát sẽ trở thành giấc mộng.

Này các con, xác thân của các con cấu tạo bằng tinh ba của âm dương chơn khí mà kết thành bản thể, từ ngày tinh ba kia được thành hình thì điểm linh quang đồng thọ, để cho bản thể kia cử động. Sự cử động dịu hiền ấy bắt đầu trưởng dưỡng theo luật tuần huờn. Mẹ hỏi các con: nhờ đâu mà tinh ba đó được trưởng thành một cách tự nhiên như thế? Từ khi điển quang Mẹ trao cho các con thì điển quang Mẹ hằng chan vào cung cấp cho mẫu bào, cung cấp sinh lực cho các con bên trong tiếp xúc, lằn dưỡng khí hô hấp cho thai bào từ từ sanh trưởng theo con số. Dưỡng khí mẫu bào đã cung ứng cho các con nguồn sinh lực. Dựa vào đó lần theo thời gian, các con sẽ thành hình thể. Sự trưởng dưỡng của xác thịt đến thời tiết phải xuất hình, như vậy các con thoát khỏi bào thai, mở mắt chào đời bằng tiếng “Khổ A” từ trong cửa miệng. Đó là giai đoạn các con đã vượt khỏi thế giới âm u, tiếp tục, các con nhờ nhục mẫu dụng nhũ-lực cung cấp cho các con kịp thời. Lúc bấy giờ, lòng các con chứa đầy Phật tánh, không gì cám dỗ, chỉ biết nuôi lòng bằng vú sữa. Lần lên ba, lòng các con vẫn còn trong trắng, không mến tiếc vật gì dù cho vật ấy đầy quý giá, bởi “Nhơn chi sơ, tánh bổn thiện, tánh tương cận, tập tương viễn”, lúc đầu tánh tự nhiên hiền lành, nhưng sau vì tập quán mà xa lần bản tánh, bởi khi tiếp xúc thông thường của thế gian hằng ngày, vì biết ăn biết mặc. Ăn no mặc đẹp là thú vui của trẻ đang nhìn, và sự đòi hỏi màu sắc theo thời gian hiện hữu, biết được sự no đẹp thời các con đòi hỏi sự thỏa mãn nhu cầu. Đó là mọi điểm linh-quang đều giống nhau vì xác thân hành động. Không bao lâu, bản tánh các con đã biến đổi hẳn bởi tập quán diễn bày, vì khi biết no lòng thì các con cần phải có tài để đổi chác lấy, đổi lấy vật thực chua ngọt tùy theo ý thích.

Trải qua giai đoạn, các con đã có sự thích muốn ấn đậm vào tâm trung. Giai đoạn nầy, các con đã biết liêm-sỉ, gái trai đã lưu ý nhau giữa thời gian chung đụng.

Này các con! các con được hấp thụ sự huấn giáo của thế nhơn uốn luyện các con trở thành một tư tưởng kỷ luật trong khuôn khổ. Sự huấn giáo từ nét mực, từ con số, rồi đến xa hơn. Sự huấn luyện đã được ban truyền, lúc đầu dụng lễ nghĩa truyền vào tâm hồn các con cho quen thuộc. Khi mở mắt nhìn xem sự áp dụng hằng ngày của người huấn giáo, các con sẽ không quên, vì áp dụng lý thuyết và thực hành. Trái lại, khi sự huấn giáo vừa diễn bày cho trẻ bé thơ bồi bổ, thì mãnh lực áp dụng lại phản ảnh, khinh thường sự giáo điều. Đó là một điều làm mờ lu đi sự huấn giáo. Tập quán mạnh mẽ hấp thụ rất mạnh làm cho các con sa ngã vào con đường đang diễn tả. Đó là bản tánh của các con bị trộn nhồi.





Bài:

Nhìn thấy con, lòng Già đau đớn,

Thương lòng con mắc bợn trần gian,

BÌNH-MINH chuyển bút luận đàm,

KỲ TAM thước ngọc khuôn vàng ban con.

Thấy các trẻ, thon-von lòng Mẹ,

Phân tích ra từ bé lớn khôn,

Biết bao sóng gió dập dồn,

Làm sao che chở bảo tồn thân con?

Trên Diêu-Điện đền son Mẹ đợi,

Điểm linh-quang vì bởi mê trần,

Vòng quanh đày đọa xác thân,

Làm cho con trẻ não cân miệt mài.

Mẹ vô tư trần ai rọi điển,

Con đồng con thực hiện thương yêu,

Tuần huờn ấn sẵn luật điều,

Chỉ đường cho trẻ dắt dìu khuôn-viên.

Phần phước tội thăng Tiên đọa quỉ,

Phân hai đường Mẹ chỉ con toan,

Nét sầu để lại trần gian,

Điều vui mang đến Thiên-Đàng hồi qui.

Luật tuần-huờn không vì một trẻ,

Bầu không-khí chuyển lẹ thế gian,

Đó là dưỡng khí đã ban,

Cùng chung vạn vật con đàng tiến thân.

Con không đồng, tinh-thần chinh-lịch,

Con khôn-ngoan phân tích rõ-ràng,

Nào là kinh sám khai-quang,

Mà tâm thiếu thiện khó hoàn vị xưa.

Con hiền từ muối dưa hẩm hút,

Đến ngày cùng trong lúc hồn rời,

Như vầy cựu cảnh về nơi,

Lòng hằng từ thiện chớ rời bản căn.

Con hữu phúc muôn ngàn vui thú,

Nào ngựa xe quyến-rủ nghênh-ngang,

Kẻ chờ người đón rộn ràng,

Lại qua đưa rước nhộn-nhàng trước sau.

Đó vì bởi biết bao tu luyện,

Còn kiếp trần tái chuyển xác nầy,

Hưởng phần vật chất đắp xây,

Đó là quả thiện tạo gầy kiếp xưa.

Con hưởng phúc sớm trưa lập quả,

Nợ oan-khiên hãy trả tròn xong,

Rèn tâm đức tính cõi lòng,

Kỳ-Ba Đại-Đạo thoát vòng trần ai.

Đừng luyến thế đắm say vật chất,

Nào kim ngân chứa cất đầy rương,

Xa-hoa che lấp đầy đường,

Phấn son ngăn cách tình thương ruột rà.

Dùng mỹ lệ xa-hoa ướp xạ,

Mùi thơm-tho lấp cả linh hồn,

Làm cho linh tánh vùi chôn,

Sống mà như chết, linh hồn mờ lu.

Con thức tỉnh phá tù trần tục,

Là hiện tại trong lúc vui say,

Giấc nồng tỉnh lại đêm ngày,

Nhìn lên Diêu-Điện Bồng-Lai tâm hồn.

Được như thế khỏi chôn linh tánh,

Vượt dòng sầu vào cảnh vô hình,

Sống trần khử ám hồi minh,

Nơi trần con hưởng phù sinh tại trần.

Đây Mẹ nhắc là phần hữu phúc,

Nhìn chung nhau trong lúc sống cùng,

Biết bao sóng gió bão bùng,

Áo tơi tưa-tả vô cùng thảm thương.

Cũng xác thịt tình thương của Mẹ,

Cũng linh căn mỗi trẻ đồng nhau,

Cũng chung một bọc khác nào,

Sao con thong thả, con vào khổ thân?

Đó là bởi nợ trần vương vấn,

Nợ tiền khiên chuyển vận đến nay,

Đành cam vất-vả đêm ngày,

Tấm thân gầy guộc Mẹ rày thảm thương.

Vì thiếu ăn, đêm trường tha thiết,

Vì thiếu mặc, chi xiết ngày dài,

Dù cho mưa tẩm gió lay,

Cũng không cổi bỏ cho ai thế cùng.

Dầu gặp cảnh bão bùng đối xử,

Vẫn bền lòng gìn giữ bản căn,

Nào là chốn ở nơi ăn,

Nào là trói buộc xích thằng kềm chân.

Da mặt rám, tinh thần gầy guộc,

Mặc kiếp nầy trói buộc chặt lơi,

Con ta suy nghĩ vậy thời,

Cẩm-nang hạ thế Mẹ thời trao cho.

Nhìn xa hơn chung lò Tạo-Hóa,

Trẻ bơ-vơ vất-vả ngoài đường,

Nhìn qua Mẹ luống đoạn trường,

Vô hình nhỏ giọt, tình thương con trần!

Khó thực hiện vì phần vô ảnh,

Đau lòng con, con lãnh đành cam,

Nức lòng Mẹ chạnh thở than,

Tầm phương giải thoát cứu nàn cho con!

Nên khai Đạo chiều lòn độ trẻ,

Giấc mê đồ, con Mẹ xa nhau,

Như vầy con liệu làm sao,

Vô hình nhỏ giọt tâm bào nát tan.

Phải trải qua bao ngàn năm đó,

Chuyển Đạo mầu con có tin chăng?

Phật xưa chẳng tiếng nói năng,

Làm cho con trẻ lòng hằng muội mê.

Bao ngàn năm thảm-thê kiếp tạm,

Chịu dày-vò giam hãm thân nầy,

Ngày cùng khó tránh nghiệt dây,

Vô thường dẫn dắt, hồn nầy vào nơi.

Nghiệt-cảnh-đài con thời chối tội,

Cảnh thế gian mọi nỗi xuất hình,

Con ta sống cảnh u minh,

Lòng hằng than thở động tình Mẹ đây.

Vì khai Đạo tạo gầy giáo lý,

Phật vô ngôn, ai chỉ con tường,

Thế nên đành phải lạc đường,

Giờ đây hối hận, thảm thương con trần.

Con chối lỗi, nơi trần không biết,

Việc dữ lành phân biệt, ai phân,

Làm cho tan nát tinh thần,

Giờ đây phải chịu nợ nần gánh mang.

Tiếng than khóc hãm giam đau dạ,

Chuyển Kỳ-Tam chi sá khai thông,

Khai cơ chuyển bút đại-đồng,

Kỳ-Tam Đại-Đạo vượt vòng trầm luân.

Tiếng phàm thế con từng quen thuộc,

Để cho con trau chuốt tâm mình,

Sống trần khử ám hồi minh,

Tùy theo trình độ, Mẫu tình độ con.

Nầy hỡi trẻ lo tròn Đạo cả,

Nên Phật Tiên đều hạ phàm trần,

Cùng con kề cận bên thân,

Nhỏ to thủ-thỉ ân-cần dạy con.

Nầy hỡi trẻ không còn chối lỗi,

Rằng vô ngôn lầm lỗi ai can,

Giờ đây con phải gánh mang,

Phật Tiên hạ thế dìu đàng con đi.

Con tri kiến, nghĩ suy tấc dạ,

Dụng thanh-tâm áo bả hài gai,

Muối dưa giữ dạ đêm ngày,

Tinh thần vững đạt, Bồng-Lai con về.

Nầy hỡi trẻ, lời thề trước điện,

Hạ phàm gian vận chuyển tâm linh,

Dẫn nhau núp dưới cội Huỳnh,

Bóng tàn che mát phù sinh tại trần.

Nay Mẹ nhắc tinh thần là một,

Lo trau-giồi rường cột là tâm,

Con thăng hay đọa luân trầm,

Đều do chủ sử con tâm điều hành.

Mang lông sừng, cầm sanh sa đọa,

Hay Phật Tiên đều cả do TÂM,

Con ta hiểu biết tri tầm,

Con đường Phật xứ là tâm đất lành.

Cũng do tâm điều hành nhơn-đạo,

Giúp cho đời cải tạo thích ưa,

Nào là bát sữa, quả dưa,

Nào là cơm hẩm, vải thưa che mình.

Tương-trợ nhau cho tình cốt nhục,

Giúp cho nhau trong lúc đói lòng,

Con ta được hưởng ân hồng,

Ấm no mát mẻ, cõi lòng nào yên.

Mộng từ ái gieo truyền thế tục,

Ương rải ra trong lúc mưa chan,

Bón phân vun-quén dễ dàng,

Sanh chồi nẩy tược muôn ngàn yêu thương.

Thêm vào đấy con đường từ thiện,

Giúp quả-cô quan-điểm độc thân,

Đó là nâng đỡ tinh thần,

Cùng là vật chất, cơ bần cầu xin.

Đừng tẻ lạnh vô tình vô ái,

Con khôn ngoan, con phải thực hành,

Rèn lòng trau sửa tâm lành,

Treo gương sáng tỏ hậu sanh soi đường.

Kìa vật chất trần dương đâu thỏa,

Sẽ chuyển xây trăm ngã mất còn,

Vàng ròng chất chứa bằng non,

Tinh thần đâu vững mỏi-mòn bền chăng?

Hay chốc lát, sơn băng hải kiệt,

Lòng con ta luyến tiếc ích gì,

Kìa vạn khuỷnh có còn chi,

Mà tâm xáo trộn, thân thì héo khô.

Đến kết cục Hớn-Hồ đều hỏng,

Nhìn gương trông thấy bóng ốm gầy,

Tinh thần tan nát đổi thay,

Sống mà như chết, ngày ngày khổ đau.

Nầy hỡi con! Mẹ sao cứu vãn?

Luật CAO-ĐÀI treo bảng không nhìn,

Để theo cái kiếp mộng huỳnh,

Rồi đây phải chịu luật hình trả vay.

Sớm ăn năn khỏi ngày hối hận,

Nầy hỡi con sanh phận đời tàn,

Sống dày-vò, có nào an,

Mơi vui, chiều lại thở-than khổ sầu!

Nên suy nghĩ lo âu kiếp sống,

Tánh thiện từ phát động bản căn,

Ban cho luồng điển hóa hoằng,

Quang minh còn mất siêu thăng đọa trần.



Giờ lành, Mẹ ban ân lành chung cho đàn con thế gian. Mẹ điển hồi Diêu-Động. Thăng...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét