Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

THƠ THIỀN GÓP NHẶT





THƠ THIỀN GÓP NHẶT

Tử sinh đừng hỏi, kẻo phí lời.
Thời tiết "nhân duyên" vốn tại trời.
Mây núi nào không bay cạnh núi,
Sóng nào chẳng ở chốn xa khơi.
Hoa nở tháng Ba, luôn vẫn vậy.
Gà gáy canh năm đánh thức người.
Cái đạo, cái tâm ai thấu hiểu,
Mới biết phù du sống ở đời.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Nguyện cầu tha thiết đáy lòng ta,
Tinh tấn công phu nương Phật Đà,
Nhất tâm như núi không lay chuyển,
Quán phá U minh, ngựa phi xa.

~ Diệu Giác ~



Mấy ai thành Phật nhờ đi tu,
Khi trí thông minh bị hãm tù.
Phải thấy huyền vi trong ngọc sáng,
Như thấy vầng dương giữa khói mù.

~ Kiều Phù ~



Trải qua mấy bận long đong
Ngộ ra chẳng sắc thì không cũng đành.

~ Khuyết Danh ~



Thấm nghĩa vô thường: tình bớt hẹp
Nén hương lòng xin tưởng nhớ chung...
Sợi khói vấn vương chân mộ chí
Đám mạ ven cồn thấp thoáng xuân

~ Tuệ Thiền ~



Phật Tính vốn là “Tính chẳng hai”,
Thế gian nào có “đúng” hay “sai”,
Chính tâm, trung đạo, lìa sinh tử,
Kiến tính - tự lòng hiện Như Lai.

~ Diệu Giác ~



Chẳng kém Tứ Minh về cái ngông,
Không cầu trời phật thưởng, khen công.
Giác ngộ nhiều khi chưa mà đã,
Sự đời lắm lúc có mà không.
Tiểu nhân tìm thuốc mong bất tử,
Người giỏi ung dung chẳng bận lòng.
Đi câu mà chẳng mang câu, lưới,
Thậm chí chẳng thèm ngó xuống sông.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Trải qua ma khảo biết bao lần,
Thành Phật bão giông chẳng ngại ngần,
Vượt nạn phục ma thành tiên thánh,
Chẳng ma chẳng nạn chẳng thành nhân.

~ Diệu Giác ~



Thảng bên tai một tiếng chày kình,
Khách tang hải giật mình trong giấc mộng.

~ Chu Mạnh Trinh ~



Thế gian ưa dối, không ưa thật.
Nhưng thật dối gì, đều bụi đất.
Muốn sang tới được bờ bên kia,
Hãy hỏi trẻ con chơi trước mặt.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Trí tuệ như trăng sáng giữa trời,
Bao trùm thiên hạ, chiếu muôn nơi.
Muốn tìm được nó, đừng phân biệt
Cả rừng phong hoặc lá phong rơi.

~ Kiều Phù ~



Nắng tắt, hết ngày lại đến đêm.
Đã tối, đường đời càng tối thêm.
Nhà mình đèn có mà không thắp,
Lại nhờ ánh sáng của nhà bên.
Sau núi mặt trời chưa kịp lặn.
Bên hồ trăng sáng đã nhô lên.
Sống chết luân hoàn, đời đã vậy,
Sao không niệm Phật, sớm quy thiền?

~ Trần Nhân Tông ~



Bỗng trời nổi gió, bụi tung bay.
Ông chài say tít, mặc thuyền xoay.
Một dãy núi đồi vang tiếng sấm.
Chân trời bốn phía mịt mù mây.
Sầm sập mưa rơi như thác đổ.
Thi nhau ánh chớp xé đêm dày.
Bất chợt bão tan, trời lại tạnh.
Trăng sáng ngoài thềm - canh mấy đây?

~ Trần Nhân Tông ~



Giác Tính đủ luôn tự Tâm mình,
Xưa nay không diệt cũng không sinh,
Tịnh thanh vốn gốc không lay động,
Vạn pháp năng sinh tự Tâm Linh.

~ Diệu Giác ~



Tất cả các pháp
Đều từ tâm sinh
Tâm không chỗ sinh
Pháp không chỗ trụ
Nếu đạt đất lòng
Làm gì chẳng ngại
Không gặp thượng căn
Cẩn thận chớ nói

~ Vô Ngôn Thông ~



Đầu cành dương liễu vương cam lộ
Một giọt mười phương rưới cũng đầy
Bao nhiêu trần lụy tiêu tan hết
Đàn tràng thanh tịnh ở ngay đây.

~ Làng Mai ~



Chưa bước chân đi đã đến rồi,
Môi chưa hé mở đã nên lời.
Cho vì trăm việc đều như thế
Còn một đường lên phải biết noi.

~ Vô Môn Huệ Khai ~



Pháp môn Bất nhị xưa tới nay,
Vô niệm làm tông vốn tỏ bày,
Vô tướng làm thể không dao động,
Gốc là Vô trụ, Kiến tính ngay.

~ Diệu Giác ~



Hoàng hôn, mặt trời lặn
Sau dãy núi xa xa.
Thời gian trôi, khó giữ.
Người trẻ rồi cũng già.
Ai cưỡng được cái chết
Không cho đến tìm ta?
Vậy hãy lo tâm niệm,
Để xa lánh ma tà.

~ Trần Nhân Tông ~



Da phấn, tóc thơm với má đào,
Khi nhìn, ai cũng thấy nao nao.
Thực chất chỉ toàn xương với thịt,
Giết người đau đớn chẳng cần dao.

~ Trần Nhân Tông ~



Trăm năm một giấc mộng dài
Bàng hoàng tỉnh dậy là ai hay mình?
Là mình sao chẳng giống mình
Là ai sao lại chính mình nằm đây!

~ Khuyết Danh ~



Vui thú giúp người dưỡng thiện tâm
Trợ duyên Bồ Tát vẫn âm thầm
Sớm sớm lên kinh tìm ánh đạo
Chiều chiều xuống chợ gỡ gươm đao
Phước duyên kết nối người quân tử
Bắc nam sum họp một mái thiền
Phật ở trong lòng Phật im tiếng
Tu tâm dưỡng tính bỏ iêng hùng.

~ Trần Thái Minh ~



Giác tính Như Lai ở Tự tâm,
Hào quang chiếu diệu khắp xa gần,
Thân - tâm như một, thanh tịnh thể,
Ta - Phật chẳng hai, chuyển pháp luân.

~ Diệu Giác ~


Thở đi nhẹ một kiếp người
Vui đi để có nụ cười thênh thang

~ Khuyết Danh ~



Thấu rõ, Buông bỏ, Tùy duyên,
Lòng hằng niệm Phật, nhất nguyền Vãng sanh,
Sen thơm ngát, thắm một cành,
Tây phương Cực lạc viên thành Đạo Chân.

~ Diệu Giác ~



Trần gian bao nỗi thăng trầm
Lấy điều giác ngộ tu tâm tịnh thiền
Trắng đen khác một cái nhìn
Đời hư hay thực tâm mình sáng soi

~ Đăng Học ~



Bao nhiêu lầm lỡ cũng do tâm
Tâm tịnh còn đâu dấu lỗi lầm
Sám hối xong rồi lòng nhẹ nhõm
Ngàn xưa mây bạc vẫn thong dong

~ Khuyết Danh ~



Tâm viên, Ý mã khổ làm sao,
Sai khiến ta đi khắp nẻo nào,
Ơn Phật phát minh Pháp mầu nhiệm,
Phục Tâm, kiềm Ý tuyệt biết bao.

~ Diệu Giác ~



“Chẳng nghĩ”- ta vẫn hiện tiền,
Bên tai lời Tổ: “Thánh Hiền vô vi”.
Tâm ý “lặng rỗng” một khi,
Trí huệ bừng mở, Từ bi dâng trào.

~ Diệu Giác ~



Xuân hết đến hè, năm tháng qua.
Rất nhanh, người trẻ hoá thành già.
Sầu muộn luôn theo cùng tuổi tác.
Sang giàu rút cục chỉ phù hoa.
Bể "khổ" là đời, thường vẫn vậy,
Sông "yêu" mang lại lắm phiền hà.
Cứ mãi buông mình theo dục vọng,
Có ngày tai hoạ đến tìm ta.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Sáng dậy, mặt trời mọc phía đông.
Lát sau đã thấy đứng trên không.
Mà người như thể đang mê ngủ,
Chẳng hay vạn vật vẫn xoay vòng.
Hoa nở rồi tàn, hoa lại nở.
Sự đời suy thịnh, có mà không.
Sao chẳng tĩnh tâm ngồi suy nghĩ,
Tự mình gây khổ, cứ long đong?

~ Trần Nhân Tông



Mấy ai thành Phật ở tu hành
Chỉ trói cùm thêm trí óc mình
Thấu lẽ huyền vi trong ngọc sáng
Là vầng dương hiện giữa trời xanh

~ Thiền sư Bảo Giám ~



Học Đạo lòng ta thỏa nguyện cầu,
Xả buông vạn sự chấp gì đâu,
Quay về lạc trú nơi Tâm Bụt,
Tuệ giác, tình thương, hạnh phúc giầu.

~ Diệu Giác ~


Hư vô tính diệu khó vin noi
Riêng bụng hư vô hiểu được thôi
Trên núi ngọc thiêu màu vẫn nhuận
Trong lò sen nở sắc thường tươi

~ Thiền sư Ngộ Ấn ~



"Sống thiền hành thiện" kiếp thanh tao
Công danh phú quý chẳng tơ hào
Lánh chốn quan trường tìm thương đạo
Căng buồm bát nhã thả tiêu dao
Ở đời chẳng sạch chẳng nhơ bẩn
Đúng sai, sai đúng tự cõi lòng
Vận nước đến thời Vương thắng Bá
Xưa nay chính đạo vẫn hơn tà.

~ Trần Thái Minh ~



Vượt qua Sáu Thức quậy lăng xăng,
Gặp Thức Bảy Si níu lằng nhằng,
Bình tĩnh lặng thinh chinh phục nốt,
Nhập vào Thức Tám - giác vạn năng.

~ Diệu Giác ~


Tự do là ung dung trong ràng buộc
Hạnh phúc là tự tại giữa đau thương

~ Khuyết Danh ~



Người đi khất thực tình thương
Bằng bình bát rộng sâu nhường con tim
Thuận dòng sinh tử hóa duyên
Không phân biệt, chẳng nhị-biên là gì

Ta trồng hạt giống từ bi
Ngày sau kết trái vô-vi cúng-dường
Nguyện trên khắp nẻo vô thường
Người đi phổ độ vào đường chân-như

~ Diệu Linh ~



Thiền tự tính, Định tự tâm,
Lục trần chẳng nhiễm, lặng câm niệm tồi,
Đứng, đi, nghĩ, nói, nằm, ngồi,
Tịnh, vô chướng ngại - bao hồi chân tu.

~ Diệu Giác ~


Nếu bạn tự có tâm an
Ở đâu cũng thấy như đang ở nhà

~ Khuyết Danh ~



Phật ở trong lòng mỗi chúng ta.
Bốn phương thân pháp chỉ bao la.
Trong veo bể Phật, đêm thu lắng.
Trời đêm đơn độc mảnh trăng tà.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Tâm nhàn muôn sự thông ba cõi
Một tiếng cười khan ấm đất trời.

~ Khuyết Danh ~

Hàm tiếu, nụ cười thoảng trên môi,
Tâm thân hòa nhịp nhất như rồi,
Mặt trời chính niệm soi khắp nẻo,
Quán sát từ hòa mọi sự trôi.

~ Diệu Giác ~


Thiền định hai mươi năm
Gặp lại Ta - Muôn - Thuở
Vô niệm giữa vầng trăng
Mộng mị chừ tan vỡ...

~ Tuệ Thiền ~



Phải chăng còn tiếng đàn xưa vọng
Réo rắc luân hồi ở cõi sau
Mong ta hoá kiếp làm mây trắng
Bay giữa tầng cao thoát nẻo sầu

~ Lê Trọng Minh ~



Thời gian trôi mãi, chậm hay mau,
Thương - giận, hạnh phúc hay khổ đau,
Lưu chuyển đến - đi, không ngừng nghỉ,
Sống - Tu sao thật toại lòng nhau.

~ Diệu Giác ~



Tâm không hay hờn giận
Chẳng oán trách thù ai
Lòng khoan dung rộng rãi
Ấy là cảnh bồng lai

~ Khuyết Danh ~



Ở đời, phúc họa đến song song.
Nơi này thanh tịch sống thong dong.
Sáng ngắm chim bay trên sóng biển.
Chiều xem mây khói phủ kín đồng.
Thẹn đời điên loạn, thân nhơ bẩn.
Mừng nước chưa suy, sạch tấm lòng.
Đêm đêm mơ thấy quan âm Phật.
Sóng thu vừa cạn lại vừa trong.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Phật ở nơi tâm,
Nhọc chi kiếm tầm
Bởi mê muội ngược xuôi tìm Phật
Cõi trần gian nguồn giác mênh mông

~ Khuyết Danh ~



Cỏ dại ven đường
Hồn nhiên điểm nụ
Giữa chút tầm thường
Bao la hội tụ

~ Tuệ Thiền ~



Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An nhiên tự tại đời thong dong

~ Khuyết Danh ~



Nhà tranh cửa gỗ đời thanh thoát
Không đúng không sai tự tại tâm

~ Trần Nhân Tông ~



Âm dương, tội đức cứ xoay vần.
Bể đời vì thế lắm gian truân.
Nhưng đã có thân thì có bệnh.
Bằng không có bệnh, ắt không thân.
Thuốc quý trường sinh không thể có.
Chẳng gì níu giữ tuổi thanh xuân.
Cái chính - tu thân, xa quỷ dữ,
Hàng ngày tâm niệm hướng thiên chân.

~ Trần Nhân Tông ~



Bát nhã hằng soi Tự Tâm mình,
Thảnh thơi, Tỉnh thức nhập Tính linh,
Thường nơi Giác tính muôn dụng khởi,
Công đức viên thành - Tâm diệu minh.

~ Diệu Giác ~



Thanh thản ngồi yên chính giữa nhà,
Nhìn Côn Luân khói gợn xa xa.
Lúc mệt, thảnh thơi, tâm tự tắt,
Không thiền, không Phật, chỉ mình ta.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Cỏi người xa vạn nẻo đường
Sáng soi chỉ một tình thương nhiệm mầu

~ Khuyết Danh ~



Tâm thông hết thảy đều thông,
Tâm mê có mắt mà không thấy đàng,
Phật trao ta Ánh đạo vàng,
Tự mình khám phá Thiên đàng Tự tâm.

~ Diệu Giác ~



Thu về không báo nhạn cùng bay.
Cớ sao quyến luyến cõi đời này?
Môn đệ đừng buồn ta sắp mất,
Thầy xưa chết để hóa thầy nay.

~ Từ Lộ ~

Lắng lòng nhẫn một chút thôi
Sẽ nghe trời đất mở lời yêu thương

~ Trần Huệ Hiền ~


Tâm bình thế giới bình
Tâm an vạn sự an

~ Khuyết Danh ~



Ta không biết đâu suối nguồn an lạc
Sáng sáng ra vườn bón đậu trồng dưa
Ta không biết đâu bến bờ hạnh phúc
Đúng ngọ về chùa cất cuốc ăn trưa

~ Viên Minh ~



Bước chân, hơi thở, nụ cười,
Ba phép chính niệm của người thảnh thơi.

~ Diệu Giác ~


Đặt bước là đã ... tới nơi,
An trú hiện tại, đất trời nở hoa.
Thở sâu, êm nhẹ, bình hòa,
Thân tâm tạo hợp một tòa kỳ quan.
Cười nụ thấu hiểu, dung khoan,
Não phiền tan biến, hân hoan ngập lòng.

~ Diệu Giác ~



Ngồi thiền trên tảng đá xanh
Gió ngàn di động muôn cành nở hoa
Nắng vàng nhè nhẹ trôi qua
Mây đang gợn sóng in tà áo ai
Xuyên qua bao dặm đường dài
Gió ơi dừng lại ta hỏi mấy câu
Đêm đêm hứng giọt sương sầu
Lá xa nguồn cội biết đâu lối về
Hồn ơi thức tỉnh cơn mê
Trở về chánh niệm chứ mê tình đời
Mắt đừng ô nhiễm mắt ơi
Tai không nghe mãi chuyện đời thị phi
Chân ơi dừng lại đừng đi
Để tâm lắng đọng những gì đã qua
Rũ xong cái nghiệp ta bà
Thoát căn nhà lửa đáo tòa Như Lai.

~ Khuyết Danh ~



Nhẹ chuông ai điểm đời hư ảo
Đánh thức vần trăng sáng tự tâm.

~ Khuyết Danh ~



Trong gỗ luôn có lửa,
Vẫn thế bao đời nay.
Nếu gỗ không có lửa,
Sao cháy được thế này?

~ Khuông Việt ~



Chiều lên chùa núi trầm tư
Chim chao biếc lá hát ru cuộc đời
Sáng về thăm rẫy bên đồi
Thấy nghe vô niệm, ngộ lời Tâm Kinh

~ Tuệ Thiền ~



Vạn vật không mà có,
Có mà lại như không.
Khi hiểu được điều đó,
Người và Phật tương đồng.

~ Lâm Khu ~



Kiếp người - bọt sóng biển mênh mông.
Sống chết tại thiên, chớ bận lòng.
Nắng đẹp bình minh, chiều xạm tối.
Mùa xuân lá mọc, héo mùa đông.
Lã Vọng, Phan Lang đều chết cả.(2)
Thiên nhiên vận vật cứ xoay vòng.
Kiếp đời đã vậy, đừng than vãn.
Về tây nắng ngả, nước về đông.

~ Trần Nhân Tông ~



Ơi, núi đêm tịch mịch
Có nghe tiếng thơ ai
Trong đất trời im vắng
Ta nghe tiếng thở dài

Như tiếng than cô đơn
Của những kẻ lạc loài
Đang hướng về cố xứ
Quê Hương, từ mây phủ

Lửa đỏ cách ngăn rồi !
Ai mê ! ai tỉnh thức
Trần gian hay địa ngục
Kiếp dầy đặc u minh

Ta đi tìm lại mình
Giữa biển đời náo động
Ơi, ưu phiền cuộc sống
Ơi, khát vọng bon chen

Ta tìm gì ? giữa đêm
Sóng xô bờ não loạn
Tìm một giây thanh thản
Có phải vầng trăng xa,

Xa tít giải Thiên Hà
Ơi, vầng trăng huyễn mộng
Giữa đất trời cao rộng
Ta tìm ta, tìm ai

Vẫn tiếng gió thở dài
Ơi đêm trường tịch tịch
Về đâu ! sẽ về đâu !
Nhân gian Vạn Cổ Sầu

Chờ bí tích nhiệm mầu
Chờ vầng trăng huyền diệu
Như cung đàn muôn điệu...
An hòa cõi nhân gian

Ta chờ Trăng, chờ Trăng,
Chờ hoài trong tâm tưởng,
Phương nào là định hướng
Thuyền về, Bến Chân Như

Kính lậy Đấng Đại Từ
Ban cho con trí tuệ
Nghe âm vang tiếng kệ
Từ vô thỉ bao đời…

Vầng trăng nào xa xôi
Sáng ngời trong tâm tưởng
Ai mở tâm hồi hướng
Xin an bình nhân sinh

Tôi đi tìm lại mình
Giữa biển chiều sóng nổi
Tôi âm thầm… chờ đợi
Chờ đợi một Vầng Trăng

~ Tuệ Nga ~



Chẳng qua bã gạo ủ lên men,
Mà biến người ngay thành kẻ hèn.
Nhà tan nước mất đều do rượu,
Phá cả tôn nghiêm chốn cửa thiền.

~ Trần Nhân Tông ~



Bóng trúc quét sân trần chẳng đọng
Vầng trăng xuyên biển nước không sao

~ Khuyết Danh ~



Cuộc đời như một giấc mơ
Tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu
Tuyệt mù xanh thẳm ngàn dâu
Gió tung cát bụi tìm đâu lối về

~ Khuyết Danh ~



Lửa trong cây có sẵn
Dù tắt lại bùng ngay
Nếu bảo cây không lửa
Xát mạnh sao cháy cây

~ Đại sư Khuông Việt ~



Có, từ hạt bụi nhỏ.
Không, cái gì cũng không.
Như hình trăng dưới nước,
Có, mà thực tình không.

~ Từ Lộ ~



Ta là người lữ khách
Qua đây tạm dừng chân
Đâu cũng là quán trọ
Đi rồi không vấn vương.

Ta là người lữ khách
Không mang nặng hành trang
Chân mây đầu gối nhẹ
Như sương ngàn vân du.

Một nụ hoa chớm nở
Một sắc đẹp vừa tàn
Đến đi như sợi nắng
Mất còn như hư không.

Một sáng nghe người hỏi
Còn lại gì mai sau
Ta lặng yên không nói
Em thơ gập cúi đầu.

Đức Thế Tôn thường dạy
Nghĩ nói cùng việc làm
Cả ba hằng trong sáng
Vì phúc lạc hà sa.

Ngang qua vùng đất lạ
Lưu lại hạt hồng tâm
Trong khu vườn xinh nhỏ
Nở mấy cụm sen vàng.

Bên rừng cây cổ thụ
Giòng suối tịnh reo ca
Gió lành về muôn hướng
Cội tùng già trăng lên.

~ Sơn Cư ~



Tâm tịnh, Cực lạc hiện bày,
Đưa mình về lại phút này với Ta,
Tính Giác là Phật Di Đà,
Bóng trăng tỏ hiện đáy hồ lặng trong.

~ Diệu Giác ~



Nhịn được cái tức một lúc
Tránh được mối lo trăm ngày
Muốn hòa thuận trên dưới
Nhẫn nhịn đứng hàng đầu
Cái khó của trăm nết
Nết nhẫn nhịn là cao
Cha con nhẫn nhịn nhau
Giữ vẹn toàn đạo lý
Vợ chồng nhẫn nhịn nhau
Con cái khỏi bơ vơ
Anh em nhẫn nhịn nhau
Gia đình thường yên ấm
Bạn bè nhẫn nhịn nhau
Tình cảm chẳng phai mờ
Tự mình nhẫn nhịn được
Ai ai cũng mến yêu

~ Lai Tú Trân ~



Đồng hồ tích… tắc… gõ nhịp hai,
Đếm một, đếm hai, đếm đúng - sai,
Xuất - nhập, buồn - vui, rồi buông - nắm,
Lắc qua - lắc lại, xóa khổ tai.

~ Diệu Giác ~



Lên chùa đàm đạo cùng sư cụ
Về phố nhâm nhi chén rượu nồng
Bạn ép uống nhiều, ta chẳng uống
Sợ rồi chuếnh choáng một ngày xuân

~ Tuệ Thiền ~



Biết đời mình rong rêu
Thì ngại gì mưa nắng
Biết nẻo về tang trắng
Ngại gì bàn tay không.

Đứng trước ngọn gió đông
Cười cành hoa năm cũ
Đôi khi mình du thủ
Để thấy mình mênh mông.

Biển dẫu động ngày đêm
Sóng tan về với nước
Ta một đời xuôi ngược
Thoảng bóng gầy khôn nguôi.

Nay mượn thân cát bụi
Sống trọn kiếp phù du
Bước ngang bờ hư thực
Ca lên lời thiên thu.

~ Thông Nhã ~



Người đi trong cỏi sắc không
Hành trang chở chút nắng hồng trên vai

~ Khuyết Danh ~



Thu tàn rồi lại đông sang
Bước chân lữ khách dặm ngàn tha hương
Phút giây chợt thấu vô thường
Cúi đầu sụp lạy dặm trường đã qua.

~ Tâm Bửu ~



Đất Tâm rộng mở, cõi nhân gian,
Muôn màu hoa nở, nước bình an.
Xin dâng lên Phật hoa trăm đóa,
Gió ác nghìn thu chẳng héo tàn.

~ Trần Nhân Tông ~



Hành xả công năng thật nhiệm mầu,
Chịu đòn mạ lỵ có sao đâu,
Ung dung chính pháp sâu tâm khảm,
Tỏa ngát hương sen ao bùn nâu.

~ Diệu Giác ~



Xưa nay không xứ sở
Xứ sở ấy chân tông
Chân tông hư ảo thế
Có ảo tức không không

~ Thiền sư Định Hương ~



Vừa tới cửa ngoài nghe tiếng hét,
Tỉnh giấc hôn trầm lũ cháu con,
Một tiếng sấm Xuân vừa chấn động,
Khắp nơi cây cối nẩy mầm non.

~ Trần Thái Tông ~



Ai nói gì thì mình cứ nghe
Nghe sâu hiểu thấu thương nhiều...
Buồn chi ba bốn bữa
Để tâm tư khổ sầu
Ta cười ta thở thật sâu
U buồn tan biến thật mau

~ Thích Pháp Hòa ~



Cái tâm không tướng, chẳng hình hài.
Thấy nó mắt thường dễ mấy ai?
Muốn biết cái tâm cho thật rõ,
Từ chiều cứ ngủ đến canh hai.

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Tịnh Độ cùng Thiền quyện hòa nhau,
Pháp môn mầu nhiệm diệt khổ đau,
Song tu đạt quả Phúc và Huệ,
Viên mãn cuộc đời nay và sau.

~ Diệu Giác ~



Đất, nước, lửa, gió, thức
Hết thảy vốn đều không
Như mây tan rồi tụ
Phật nhật chiếu không cùng
Sắc thân và diệu thể
Chẳng hợp, chẳng lìa xa
Kẻ nào toan tách biệt
Lò lửa, một cành hoa

~ Thiền sư Đạo Huệ ~



Thân như tường vách đã lung lay
Lật đật người đời những xót thay
Nếu được lòng không không tướng sắc
Sắc Không ẩn hiện mặc vần xoay

~ Thiền sư Viên Chiếu ~



Chí tâm niệm Phật muôn đời phúc
Thành tâm niệm Phật vạn niên khang

~ Khuyết Danh ~



Thở vào tâm tĩnh lặng
Thở ra miệng mỉm cười

~ TS Nhất Hạnh ~



Gá thân mộng,
Dạo cảnh mộng.
Mộng tan rồi,
Cười vỡ mộng.
Ghi lời mộng,
Nhắn khách mộng.
Biết được mộng,
Tỉnh cơn mộng.

~ Thích Thanh Từ ~



Giữa không và có chẳng bao xa.
Xưa nay sống chết - một thôi mà.
Hoa nở năm nay - hoa năm ngoái.
Trăng sáng bây giờ - trăng tối qua.
Thấm thoắt Ba Sinh như gió thoảng.
Tuần hoàn Chín Cõi kiếp phù hoa.
Vậy sống thế nào là tốt nhất?
Ma ha bát nhã, tát - bà - ha?

~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~



Một chút giận hai chút tham
Lận đận cả đời ri cũng khổ
Trăm điều lành, ngàn điều nhịn
Thong dong tất dạ rứa mà vui

~ HT Thiện Siêu ~



Có sinh, ắt có tử.
Có tử là có sinh.
Sống chết trời định sẵn,
Sướng khổ đều do mình.
Sự đời luôn thay đổi,
Buồn vui - bóng với hình.
Ai không lo sống chết,
Mới là người thông minh.

~ Vạn Trì Bát ~



Thân ta là dải đất bằng
Tâm ta là nước sông Hằng mênh mông
Tình ta là đóa hoa hồng
Ý ta là cả cánh đồng tâm linh

~ Huyền Không ~



Siêng năng tưới Pháp khắp vườn tâm,
Thiền khéo hạt Linh sẽ nảy mầm,
Tinh tấn, công phu chăm cây lớn,
Bồ Đề Chính Quả ắt đầy mâm.

~ Diệu Giác ~



Giới giữ cho thân sạch lỗi lầm
Cho tâm như ngọc dồi tâm
Cho hoa trí tuệ tươi ngàn kiếp
Cho quả từ bi đẹp bội phần

~ Khuyết Danh ~



Có khi nhẫn để yêu thương
Có khi nhẫn để tìm đường lo toan
Có khi nhẫn để vẹn toàn
Có khi nhẫn để xoay vần
Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa
Có khi nhẫn để vị tha
Có khi nhẫn để thêm ta, bớt thù
Có khi nhẫn: tỉnh giả ngu
Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường
Có khi nhẫn để vô thường
Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai
Có khi nhẫn để lắng tai
Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng
Có khi nhẫn để bao dung
Ta vui người cũng vui cùng có khi
Có khi nhẫn để tăng uy
Có khi nhẫn để kiên trì bền gan
Có khi nhẫn để an toàn
Có khi nhẫn để rõ ràng đúng sai
Bạn bè quan hệ nào ai
Có khi nhẫn để khinh người trọng ta
Xem ra cũng khó đó mà
Chữ Tâm, chữ Nhẫn ngẫm ra cũng gần

~ Khuyết Danh ~



Nhẹ chuông ai điểm đời hư ảo
Đánh thức vầng trăng sáng từ tâm

~ Khuyết Danh ~



Lộc không ngoài vòng nhân quả
Hãy yêu thương và tha thứ cho mọi người

~ Khuyết Danh ~



Định Tâm, Huệ Nhãn mở dần ra,
Chiếu phá lầm mê cõi Ta bà,
Kiến Tính Minh Tâm, hai mà một,
Đạo mầu thành Phật tại lòng ta.

~ Diệu Giác ~



Đất, nước, lửa, gió, thức
Vốn dĩ đều là không.
Khác mây tan và hợp,
Lòng Phật sáng vô song.

~ Âu Đạo Huệ ~


Hít vào tâm tỉnh lặng
Thở ra miệng mỉm cười
An trú trong hiện tại
Giờ phút đẹp tuyệt vời...

~ Thích Nhất Hạnh ~


Thành quả tròn đầy - công tu dưỡng,
Thơm ngon ngọt bổ - vị chẳng lường,
Người hiền tạo phúc - ngàn người hưởng,
Cây quý nở hoa vạn lây hương.

~ Diệu Giác ~



Cõi người ta vạn nẻo đường
Sáng soi chỉ một tình thương nhiệm mầu

~ Khuyết Danh ~



Cái đã đi không đi.
Chưa đi cũng không đi.
Ngoài cái đã và chưa,
Đang đi cũng chẳng đi.

~ Long Thọ Bồ Tát ~


Siêng năng quét rác vườn tâm
Cho cây tuệ giác nảy mầm tốt tươi

~ Khuyết Danh ~



Bận lòng chi nắm bắt
Trăm năm nữa còn không
Xin về làm mây trắng
Nhẹ nhàng trôi thong dong.

~ Minh Niệm ~



Phật pháp tựa như bè vượt sông,
Giúp ta đoạn dứt bụi trần hồng,
Sông Mê, biển Khổ dần vượt hết,
Đến bến rời bè lại về Không.

~ Diệu Giác ~



Ta về gặp lại chân như
Nghe bao lá rụng đôi bờ tử sinh
Chân như hoá hiện nguyên hình
Đưa tay nhặt lấy vô tình vỡ tan

~ Tâm Bửu ~



Lỡ sinh vào chốn bụi hồng,
Thì xin đi trọn một vòng cho xong.
Lỡ con, lỡ vợ, lỡ chồng,
Thì xin sống trọn đẹp lòng đôi bên.
Lỡ mang danh nghiệp vang rền,
Tất nhiên phải chịu mũi tên tỵ hiềm.
Lỡ làm một chiếc que diêm,
Sáng đời một chút lửa tim mặn nồng.
Lỡ đi vào chốn cõi không,
Tôn thờ lý tưởng vững lòng ban sơ.
Lỡ vào chơi một ván cờ,
Cớ sao lại nỡ ơ thờ cuộc chơi.
Lỡ làm thân phận con người,
Thì xin sống trọn một đời phù sinh.
Lỡ tơ vương một chữ tình,
Thì xin yêu trọn những gì đáng yêu.
Lỡ thương lời kinh sớm chiều,
Thì xin muôn thuở ghi điều dạy răn.
Lỡ gởi thân chốn nhọc nhằn,
Áo ca sa thoát nguyện dần thoát ly.

~ Pháp Hòa ~



Tịnh tâm chẳng khởi những độc tà,
"Phiền não chướng" phàm, lấy đâu ra?
"Nghiệp chướng" không gieo, sao lo tội?
Ung dung, "Báo chướng" khỏi can qua.

~ Diệu Giác ~



Còn gặp nhau thì hãy cứ vui,
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương
Chắc chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ "chơi"
Bao nhiêu thú vị ở trên đời
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước
Lấy chữ nhân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý, lẽ huyền vi
An nhiên tự tại lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.

~ Tôn Nữ Hỷ Khương ~



Ngàn năm sinh tử mộng
Tan trong một ngụm trà
Mênh mông pháp giới rộng
Nở tròn một cánh hoa

~ Khuyết Danh ~


Tuyết bay tuyết nở nụ cười
Trong hoa có tuyết trong người có hoa
Tuyết mênh mông, tuyết bao la
Tuyết, người, hoa, mộng chỉ là tuyết bay

~ Khuyết Danh ~



Nào ai dám chắc mình còn có ngày mai
Dù bạn còn xuân hay mái đầu đã bạc
Và hôm nay có thể là cơ hội lần cuối
Để bạn mở lòng với những người yêu thương

~ Khuyết Danh ~



Bồ đề vốn không cây
Gương sáng cũng chẳng đài,
Xưa nay không một vật,
Chỗ nào dính bụi bặm.

~ Huệ Năng ~



Sống sao lòng thật thảnh thơi,
Xem đời như cuộc dạo chơi sơn hà,
Năm Châu ấm một mái nhà,
Tình thương hiểu biết là quà Phật ban.

~ Diệu Giác ~



Chừng như thực thực hư hư
Chừng như gió lặng chừng như trăng ngừng
Nghìn xưa trăng chỉ một vầng
Nghìn sau trăng gió cũng chừng ấy thôi

~ Khuyết Danh ~



Tiếng chuông thấm đượm tình nương rẫy
Cứu vớt hồn ta giữa chợ đời...
Phố chật lao xao lời với lỗ
Mai về quê cũ uống trà chơi

~ Tuệ Thiền ~



Dù xuống biển dẫu lên ngàn,
An nhiên tự tại... lạc quan tu Thiền,
Chính niệm tuệ giác kết liền
Từ bi hỷ xả... mãn viên giữa trần.

~ Diệu Giác ~



Vạn pháp thế gian thảy tùy duyên,
Tử sinh thành hoại lẽ tự nhiên,
U mê, chấp trước gây phiền não,
Buông chấp bỏ mê đặng thành Tiên.

~ Diệu Giác ~



Ngày qua ngày lặng lẻ
Trăm năm cũng vô vi
Những cõi đời huyền hoặc
Đến để rồi ra đi

~ Khuyết Danh ~



Bụt đâu tu sống bởi riêng mình
Muôn niệm, dụng tâm vị chúng sinh,
Từ bi, Trí huệ - khai Kiến Tính,
Thanh tịnh, Vị tha - đắc Tâm Minh.

~ Diệu Giác ~



Tâm không - diệu dụng
Bất lập nhị nguyên
Duyên lành toả khắp
Rong chơi cõi Thiền.

~ Tuệ Thiền ~



Người trồng cây hạnh để chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau

~ Khuyết Danh ~



Tướng, Danh, Phân biệt - ấy hướng mê,
Chính trí, Như như - thuận lối về,
Lạc nẻo Đắm mê - vòng Sinh tử,
Ngộ đường Tỉnh giác - thẳng về Quê.

~ Diệu Giác ~



Một thân tứ đại mong manh
Cỏi lòng chứa đủ tâm tình trần gian

~ Khuyết Danh ~



Bao ngày khăn gói kiếm đường tu
Biết ở non cao chốn khói mù
Cốc tự nằm trong rừng lá thấp
Am thiền ở cạnh gốc mù u
Leo đồi vững chí mưa che nón
Vượt suối bình tâm nắng đội dù
Mấy tháng đi tìm sao chả thấy
Thôi đành chở lại chốn an cư

~ Khuyết Danh ~



Từ không sanh có, có sẽ không
Hữu hữu vô vô khắp chân không
Từ vô sinh hữu, sinh biến hóa
Biến hóa cùng rồi trở lại Không
Vũ trụ xoay vần tâm lý đạt
Quán tỏ thân trần thần ấy thông
Thấu lẽ tuần hoàn, đây tạo hóa
Tạo hóa tỏ rồi, thấu sắc không

~ Nhân Tử ~



Nhà tranh cửa gỗ đời thanh thoát
Không đúng không sai tự tại tâm

~ Khuyết Danh ~



Nguyện mang lại an vui,
Cho tất cả chúng sinh.
Tôi xin yêu thương họ,
Với tất cả lòng tôi.

Trong tất cả chúng sinh,
Nguyện làm người kém nhất.
Cầu xin cho tất cả,
Chúng sinh đều hơn tôi.

Nguyện canh chừng trong tôi,
Xúc cảm nào bấn loạn?
Quyết tâm tôi diệt bỏ,
Tinh khiết đáy lòng tôi.

Chúng sinh nào hung dữ,
Gieo đau thương mênh mông,
Tôi xin yêu thương họ,
Như kho tàng vô giá.

Những ai ngược đãi tôi,
Nhục mạ, vu khống tôi,
Nhẫn nhục tôi chịu đựng,
Vinh quang này hiến dâng.

Những ai dù vô cớ,
Làm tổn thương cho tôi,
Tôi xin biết ơn họ,
Như vị thầy tối thượng.

Nơi muôn ngàn thế giới,
Chúng sinh đều là mẹ.
Khổ đau nào con gánh,
Hạnh phúc này con dâng.

Giữa cuộc đời ảo giác,
Con đường tu không hoen.
Vững tâm tôi cất bước,
Một cõi nào trống không?

~ Guéshé Langri Tangpa ~



Nụ cười hơi thở trên môi
Mắt thương nhìn thấu cuộc đời trắng đen
Ta ngồi gom hết não phiền
Đốt thành tro bụi thả miền hư không.

~ Tâm Bửu ~



Tới thì biết tới
Qua rồi cho qua
An với chỗ mình ở
Vui với việc mình làm

~ Khuyết Danh ~



Chọn được đất lành ở thảnh thơi,
Lòng quê vui sướng trọn ngày thôi!
Có khi lên thẳng đầu non thẳm,
Cười lớn âm vang lạnh cả trời!

~ Không Lộ ~



Lần tay tính lại sổ đời
Kiếp người chìm nổi vận thời rủi may
Buồn vui sớm đổi chiều thay
Ghét thương thế sự tháng ngày thịnh suy

Vô thường còn mất đến đi
Biển lòng sóng dậy ai bi nặng lòng
Thu tàn gió chuyển sang đông
Ai chung tâm sự hòa đồng tâm tư?

Sang hèn mấy bận hoại hư
Trắng tay danh lợi cũng như bọt bèo
Hơn thua hai chữ giàu nghèo
Lăn thân cơ cực chạy theo kim tiền

Xuân xanh bao nổi ưu phiền
Đến khi tóc điểm an nhiên mong cầu
Cuối đường sanh tử về đâu?
Linh hồn thanh thản bể sầu lắng yên…

~ Bạch Vân Nhi ~



Sống một kiếp người, bình an là được
2 bánh 4 bánh, đi được là được.
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được
Người xấu người đẹp, dễ coi là được

Người già người trẻ, miễn khỏe là được
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được
Ông xã về trễ, miễn về là được.
Bà xã càu nhàu, thương mình là được.

Tiến sỹ cũng được, bán rau cũng được.
Tất cả phiền não, biết xã là được
Kiên trì cố chấp, biết quên là được
Bạn bè xa gần, nhớ nhau là được.

Không phải có tiền, muốn gì cũng được.
Tâm tốt việc tốt, số mệnh đổi được
Ai đúng ai sai, Trời biết là được.
Tích đức tu thân, kiếp sau cũng được.

~ Khuyết Danh ~



Cỏ dại ven đường
Hồn nhiên điểm nụ
Giữa chút tầm thường
Bao la hội tụ

~ Tuệ Thiền ~



Sống ngày nay biết ngày nay
Còn xuân thu trước ai hay làm gì

~ Khuyết Danh ~



Hư vô, điệu thể vẫn khoe bày
Khắp cõi sa hà, gió dịu bay
Vui nhất vô vi, ai cũng hiểu
Vô vi, nhà ở chính nơi này.

~ Chân Không ~



Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An nhiên tự tại đời thong dong

~ Khuyết Danh ~



Cõi tâm lộ ánh trăng thiền
Tri ân sâu nặng cơ duyên cuộc đời
Vô ngôn sáng giữa muôn lời
Dấn thân thế sự, chẳng rời Tánh Không

~ Tuệ Thiền ~



Một tay che cả bầu trời
Quyền uy rồi cũng hết thời mà thôi
Mai sau gần đất xa trời
Mới hay cõi tạm chính là trần gian
Linh hồn tội lỗi đã mang
Rơi vào địa ngục biết đường nào ra
Khát khao ánh sáng chói lòa
Mới hay phúc đức mới là phép tiên.

~ Khuyết Danh ~





Thân thương chiếc áo màu lam
Mặc vào người thấy tánh tham tan dần
An nhiên đang đến thật gần
Tham si sân hận lần lần ra đi.

~ Khuyết Danh ~



Khi xưa chưa học Thiền,
Tôi luôn luôn thấy Tôi,
Từ sáng cho đến tối,
Không bao giờ quên ... Tôi

Từ lúc đang nằm nôi,
Cái Tôi đã có rồi,
Nếu không ai vỗ về,
Là tôi khóc thét thôi.

Sau đó, tôi lớn khôn,
Cái Tôi càng tăng dần,
Tôi luôn muốn được hơn,
Nếu không, sẽ dỗi hờn.

Khi sống trong gia đình,
Tôi muốn tôi làm chủ,
Khi tiếp xúc bên ngoài,
Tôi vẫn muốn có oai.

Nhưng sau khi học Thiền,
Tôi thấy tôi đã sai,
Vì Cô tôi đã dạy,
Phiền não từ cái Tôi.

Cái Tôi từ tâm ra,
Biết vậy chẳng lơ là,
Dẹp cái Tôi đi thôi,
Vô Ngã là không Tôi.

~ Như Thu ~



Lửa tham ghê lắm ai ơi!
Hận sân cũng vậy, đốt người, đốt ta!
Lưới nào bằng lưới si mê,
Sông nào sánh được ái hà sông sâu?

~ Kinh Pháp Cú ~



Có thì muôn sự có
Không thì tất cả không
Có không trăng đáy nước
Đừng mắc có không không

~ Thích Thanh Từ ~



Ở đời vui đạo hãy tùy duyên
Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền
Trong nhà có báu thôi tìm kiếm
Đối cảnh không tâm chớ hỏi Thiền.

~ Trần Nhân Tông ~



Vâng lời thầy con đi quét lá,
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
Lá khô rơi như kiếp một con người,
Giờ phút cuối là về cùng cát bụi...

~ Khuyết danh ~



Phủi tay áo lộng non ngàn
Về nghe hạc trắng vỗ tràn hư không
Thả rơi mấy vạt bụi hồng
Nơi bờ tục lụy bên giòng nhân gian

Người từ mấy nẻo quan san
Về mang sắc áo nhuộm vàng tà huy
Khép tờ hoa mộng xuân thì
Mở trang kinh kệ, huyền vi phút này

Người là sứ giả Như Lai
Về gieo tâm hạnh hiển bày chân nguyên
Rồi mai cởi bỏ nghiệp duyên
Qua cầu sanh tử, hoát nhiên bến nào.

~ Diêu Linh ~



Chợt nghe xác cỏ thầm thì
Bụi tâm chưa sạch quét chi bụi trần?
Giật mình…nhìn lại giả thân
Cười…ta còn vướng mấy vần thơ say

~ Song Nguyên ~



Một sớm Xuân tàn hoa rụng hết
Chỉ còn trơ lại một cành không
Ai bảo Xuân đi là Xuân chết
Một đóa vô ưu trổ trong lòng

~ Tâm Uyên ~



Bỗng một hôm ta mất trớn lỡ đà
Gánh nước đổ, đôi vầng trăng tan vỡ
Trăng biến mất nhưng lòng ta giác ngộ
Khi nhận ra tòan ảo ảnh trên đời

~ Ngọc Tú ~



Mới hay hưng thịnh cuộc đời
Thịnh hưng như giọt sương rơi đầu cành

~ Nhất Hạnh ~



Sống không giận không hờn không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống vươn lên cho kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với những người chung sống
Sống là động nhưng lòng không xao động
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
Sống hiên ngang danh lợi mãi coi thường
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến

~ Thích Hạnh Hải ~



Tôi ngồi ngắm bóng mây Thiền
Bến xưa trời cũ muộn phiền nước trôi
Tôi ngồi một cõi rong chơi
Ghế không chiều lạnh quán đời rỗng tênh
Tôi ngồi bờ bãi lênh đênh
Hồn thơ nặng nghiệp nghe kinh lại về
Tôi ngồi tựa pháp tìm quê
đã lâu lầm lạc lối mê man tình
Tôi ngồi quên bóng quên hình
Quên kinh quên kệ quên mình quên ta
Tôi ngồi sầu rụng thành hoa
Tịnh liên chớm nở Mạn Đà La rơi.

~ Nguyên Cẩn Phạm Văn Nga ~



Thân là cây Bồ đề,
Tâm như đài gương sáng,
Thời thời siêng lau chùi,
Đừng để dính bụi bặm

~ Thần Tú ~

Ngày vắng vang reo chuông Bát Nhã
Đêm thanh dóng dõi kệ Di Đà
Há đạo đâu xa mà nhọc kiếm
Bồ đề kết quả ở lòng ta.

~ Đào Duy Từ ~



Quét hết vô minh của kiếp người,
Nhặt gom sân hận bụi trần rơi,
Đem về rửa sạch trên sông mộng,
Tô điểm tâm an, tặng lại đời...

~ Hoa Mai ~



Trăng và nước giao duyên từ vô thỉ
Đừng xẻ dòng sóng dội mảnh trăng tan
Hãy giữ lấy làn nước êm dòng nước
Và thảnh thởi như gió núi mây ngàn.

~ Hư Huyễn ~



Hằng ngày không việc khác
Mình ta tự hài hòa
Mỗi niệm không lấy bỏ
Nơi nơi nào trái bày
Đỏ tím do ai đặt
Đồi núi bặt trần ai
Thần thông cùng diệu dụng
Gánh nước bửa củi tài

~ Bàng Uẩn ~



Nếu ai cũng chọn an bình
Khổ đau để lại cho ai
Đường đời dễ gì bằng phẳng
Hoa hồng nào chẳng có gai

Nếu ai cũng chọn thanh nhàn
Não phiền để lại cho ai
Biết sống trong đời mới khó
Thế nhân ngày ngắn đêm dài

Cái quay búng sẵn trên trời
Lợi danh phú quý trò chơi
Đốt đèn trượng phu quân tử
Cổ kim gương sáng cho đời

Bức màn nhân ngã loanh quanh
Sương sa ngọn cỏ mong manh
Cửa tử vô thường vẫy gọi
Hết rồi một kiếp trôi nhanh

Biết chia nhau trong cái khổ
Biết chia nhau trong niềm vui
Cân bằng cuộc đời sướng khổ
Ai ai cũng có nụ cười

Cái bè danh lợi cong cong
Giả nhân giả tướng tréo tròng
Tiểu nhân lềnh khênh đón gió
Đại nhân thiên hạ khó tìm

Cuộc đời như một trò chơi
Trăm năm rồi cũng tiêu đời
Nghĩa trang xanh rì hoang lạnh
Một mai rồi cũng chơi vơi

Hoa thơm trong đời mới khó
Cỏ dại thật dễ lây lan
Một khi giã từ quán trọ
Ùn nhau chật ních suối vàng

Sao không giành nhau trên đó
Mà nay chui xuống dưới kia
Thẹn thùng thập thò lấp ló
Muộn rồi tội nghiệp thương chưa!

~ Mặc Giang ~



Khi cần ngậm miệng chớ nói năng
Lúc phải buông tay thôi đừng nắm
Tay biết buông ra miệng biết ngậm
Cuộc đời yên ổn đến trăm năm.

~ Thích Minh Nhật ~



Ung dung đi giữa đất trời
Đưa tay vỗ đá, đá cười hoát nhiên.

~ Tuệ Nguyên ~



Như đất trời chẳng nói gì
Bốn mùa cây lá đến thì phải hoa

~ Võ Thanh An ~



Giả sử mình là một gã điên
Niềm vui không có chẳng ưu phiền
Chả màng kẻ lạ lành hay ác
Đâu thiết người quen dữ hoặc hiền
Cho dẫu đau thương luôn lãnh đạm
Ví dù hạnh phúc vẫn điềm nhiên
Nếu mà được vậy đời thanh thản
Thì cớ làm chi phải tọa thiền…?

~ Đăng Phong ~



Trăm điều xả vạn điều buông
Thong dong tấc dạ rứa mà vui
Một chút giận hai chút hờn
Lận đận cả đời ri cũng khổ.

~ Thiện Siêu ~



Phong cầm ngân nhẹ đầu non
Chim muôn vẫn hót mãi còn sắc không
Thập phương như ở trong lòng
Gió lay khóm trúc thong dong mây chiều.

~ Phe Bach ~



Chàng rằng :"Phổ ấy tay nào,
Xưa sao sầu thảm nay sao vui vầy?
Tẻ vui bởi tại lòng này,
Hay là khổ tận đến ngày cam lai"?

~ Nguyễn Du ~



Bạch Thế Tôn đây lời khấn nguyện
Xin đập tan đê tiện trong con
Khi vui chẳng muốn vui hơn
Khi buồn đủ sức cho buồn trôi qua.

~ Khuyết Danh ~



Như tảng đá kiên cố gió thổi không lay động,
Người trí tâm an định bất động trước khen chê.

~ Khuyết Danh ~



Mắt sâu hút bóng thiên đàng
Một khung trời nhỏ, lá vàng chợt bay
Người ngồi giữa cuộc đổi thay
Nghe sông núi cạn phút giây vô thường

~ Khuyết Danh ~



Nửa bước xa rời chơn thiện mỹ
Nghìn trùng thất lạc cõi mông lung.
Thương ai lữ khách sầu ly biệt,
Khóc kẻ lạc đường gió bụi tung.
Ngân khúc tơ lòng tâm Bát-Nhã,
Đưa người cập bến phút lâm chung.

~ Hoa Mai ~



Nhẹ chân quét sạch bụi đường làng
Từng cánh hoa thơm... điểm nhụy vàng...
Ngỡ bóng trăng ngà phơi suối ngọc
Nào ngờ...! đường ngập chữ bình an...

~ Hoa Mai ~



U tịch núi rừng vọng tiếng ngân
Cho lòng lữ khách thoáng bâng khuâng
Dừng chân rũ áo phong sương cũ
Buông danh bỏ lợi thế xuất trần

~ Khải Chánh ~



Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này cũng không
Ví như bóng nguyệt dòng sông
Thế nên mới biết có không là gì.

~ Từ Đạo Hạnh ~



Trên ngàn đỉnh núi một căn nhà
Một nửa cho mây, một nửa ta
Đêm rồi gió thổi mây đi mất
Tính lại sao nhàn bằng lão gia

~ Khuyết Danh ~



Có ngững lúc nghe dòng đời vẫy gọi
Nỗi tất bậc lo toan cùng cuộc sống
Bỗng đâu vang vọng tiếng chuông ngân
Buông bốn đại quay về bến giác
Trăng tròn, sen nở, nụ cười không.

~ CT ~



Hải đảo ở trong ta
Đã có tự muôn đời
Lâu rồi ta quên lãng...
Phiền não tận trùng khơi

Hải đảo ở trong ta
Kho báu của vĩnh hằng...
Ngây thơ ôm bọt sóng
Ta nửa đời đi hoang

Ôi! Hải đảo tâm linh
Ta tỉnh thức quay về
Dừng tâm là thấy bến
Thôi rong ruổi si mê

Ôi! Hải đảo tâm linh
Như mùa xuân thanh bình
Như tình thương của mẹ
Xin hãy về chốn xưa!

~ Lê Bá Bôn ~



Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài.
~ Nguyễn Du ~



Trăm năm trước thì ta chưa có
Trăm năm sau có cũng như không
Cuộc đời sắc sắc không không
Trăm năm còn lại tấm lòng từ bi

~ Phạm Biểu Tâm ~



Ta vẫn như dòng sông.
Thênh thang về biển rộng.
Bận lòng chi được mất.
Đến, để rồi ra đi.

~ Vô Thường ~



Hai tay buông lỏng sự đời,
Tâm không nhẹ bước xa rời buồn vui.

~ Trương Nguyễn ~



Xưa có thiền sư nọ,
Một sáng, khi thiền xong,
Thấy có con rắn độc
Sắp chết, trôi dưới sông.

Ông lấy một cành củi
Định vớt nó lên bờ.
Thế mà con rắn ấy
Đã đớp ông bất ngờ.

May nó không đớp trúng.
Thiền sư lại loay hoay
Cố vớt nó lần nữa.
Nó cắn đúng vào tay.

Vì nó là rắn độc,
Nên chỉ một lúc sau,
Bàn tay ông sưng tấy,
Tụ máu và rất đau.

Con rắn yếu, sắp chết.
Ông thì đứng, thẫn thờ
Vẫn chưa tìm được cách
Cứu nó, đưa lên bờ.

Đúng lúc ấy, có việc
Ai đó đi ngang qua,
Thấy thế liền kêu lớn:
“Ôi, thật ngốc, ông già.

Nó là con rắn độc.
Ông cứu nó làm gì?
Nó sẽ cắn ông chết.
Sao ngốc thế, thôi đi!”

Thiền sư ngoái đầu lại:
“Vì tôi đang là người.
Bản chất rắn là cắn.
Bản chất người: Cứu đời!”

~ Thái Bá Tân ~



An nhiên tự tại áng mây bay
Như khói như sương cõi sắc này
Như giọt hư vô thành kinh kệ
An tâm nhẹ gót nến vàng lay.

~ Phe Bach ~



Tâm không – diệu dụng
Bất lập nhị nguyên
Duyên lành toả khắp
Rong chơi cõi Thiền

~ Tuệ Thiền ~



Phải chăng còn tiếng đàn xưa vọng
Réo rắc luân hồi ở cõi sau
Mong ta hoá kiếp làm mây trắng
Bay giữa tầng cao thoát nẻo sầu

~ Lê Trọng Minh ~



Tập thành vô tận vô ngần hướng
Vô ý vô tâm tạc mộng trường

~ Bùi Giáng ~



Thu về, trăng sáng tựa lưu ly,
Lữ khách dừng chân, bước vội chi...!!!
Đây chén trà thơm mùi tỉnh thức,
Kính mời tri kỷ cạn vài ly...

~ Hoa Mai ~



Già từ sợi tóc màu mây
Non trong giấc ngủ đủ đầy trẻ thơ
Lòng không vướng, mấy khi mơ
Năm canh thẳng giấc ngáy cho vui nhà
Đôi lần bướm hóa thành ta
Ngủ quên dưới cội ta bà nông sâu
Mặc ai bày cuộc bể dâu
Đói ăn, mệt ngủ ấy giàu bản tâm

~ Tôn Thất Phước Hải ~





Hôm qua thì đã...qua rồi
Ngày mai chưa biết đứng ngồi ra sao
Mong chi tròn cuộc mai sau
Tiếc chi một giấc chiêm bao xa vời
Tùy duyên đối cảnh mà vui
Làm thân ông phỗng tiếng lời ngoài tai
Tròn một niệm giữa cõi người
Há chăng cát bụi tuyệt vời đó sao.

~ Tôn Thất Phước Hải ~



Cuộc đời như một giấc mơ
Tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu
Tuyệt mà xanh thẳm ngàn dâu
Gió tung cát bụi tìm đâu lối về

Tung chân đá sắc vào hư lộ
Tay vung danh lợi ném bọt khơi
Trắng xóa ngày qua cơn hỉ nộ
Quay về chữ NGỘ thoát thông thời.

~ Ngô Đồng ~



Luôn biết mình dốt
Để gột tính kiêu
Để yêu như mới
Để cởi mối hiềm
Để thêm tinh tiến
Để biến vô thường
Để đường thử thách
Để mạnh dưỡng khí
Để chí an lạc

~ Phạm Thiên Thư ~

Đã biết cảnh hồng trần trôi nổi,
Một ngày nào cát bụi buông xuôi,
Vô thương muôn sự rỗ rồi;
Hoa sen chín phẩm là nơi an bình.

~ Vạn Hải ~



Tháng ngày chi tiết hôm nay
Còn xuân thu cũ ai hoài làm chi

~ Thiền Lão ~



Viễn ảnh xa vời nơi cố quận
Hướng về Chân Ngã, bấy tàn thu
Khô héo Vọng-tâm nào quít quấn
Thiền tâm tất bật , nết duyên tu

Viễn ảnh viển vông nơi bể khổ
Ở trong thi vận, lại thừa trăng
Thiền hành Tự Tánh, rày bao độ
Dào dạt Chân Như, ấn vĩnh hằng

~ Lê Anh Chí ~



Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến, người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang

~ Nguyễn Bảo Sinh ~



Trường Giang đi mãi khôn cùng
Bao giờ cho đến đế cung hỡi người
Gió lành thổi khắp muôn nơi
Mái chèo hãy gác ngồi chơi tự tình

~ Phạm Đình Nhân ~



Cất bước đạp tan tam giới mộng
Dừng chân nắm trọn cả càn khôn
Ngồi lại phóng quang trùm pháp giới
Nằm dài duỗi cẳng giáp hư không.
Nhìn trước mặt, ở sau lưng
Xin mời xem lại gót chân.
Một vầng vằng vặt giữa trời không
Soi khắp mười phương pháp giới đồng
Không diệt không sanh qua với lại
Chớ bàn thêm bớt có cùng không.

~ Thích Thanh Từ ~



Nếu không có khổ đau
Biết đâu là hạnh phúc
Nhờ mộng mị hôm nào
Ta tìm về tỉnh thức

~ Minh Niệm ~



Đâu phải vào cõi thiền là tâm đã tịnh
Khi trong lòng còn vướng bụi trần ai.
Cả Đức Phật vẫn hiển hiện buồn vui trên nét ngọc
Cõi phàm trần đâu dễ bảo rằng không!

~ Từ Dạ Linh ~



Đã có trong mình cội gốc Tiên
Vui đời tranh sống sợ chi phiền
Nhìn lên phía trước niềm tươi sáng
Ngó lại đàng sau nỗi đảo điên
Địa vị đua đòi tâm bất ổn
Lợi danh chối bỏ dạ bình yên
Khuyên ai chớ để lòng u uất
Sớm tối tại gia gắng tọa thiền...

Sớm tối tại gia gắng tọa thiền
Phòng không một gác để dành riêng
Quên đi trước mắt lời dua nịnh
Gác bỏ ngoài tai chuyện xỏ xiên
Biến chuyển đạo đời do tự ngã
Tuần hoàn thời tiết vốn thiên nhiên
Một mai ai cũng theo về đất
Nhắm mắt đi vào giấc ngủ yên.

~ Võ Làng Trâm ~



Cổng đời hé mở tưởng thần tiên
Dấn bước vào trong mới thấy phiền
Mong ước rất nhiều, tay vẫn trắng
Nghĩ suy cho lắm, óc càng điên
Thời gian sắp hết, đời chưa toại
Sức khỏe gần tàn, mộng chẳng yên
Tiến thoái lưỡng nan, tâm bất ổn
Chi bằng lên núi luyện tu thiền!...

Chi bằng lên núi luyện tu thiền
Tự tại mình ta một chốn riêng
Phơ phất áo mòn, phơi gió giật
Khẳng khiu lưng mỏng, đón mưa xiên
Xác thân phó mặc cho trời đất
Trí óc giao hòa với tự nhiên
Thanh thản trở về làm cát bụi
Tan vào vũ trụ-cõi bình yên!...

~ Sông Thu ~



Gặp thời truyền đạo độ quần sinh
Chẳng ngại phương xa, tự vươn mình
Năm trước có người lòng tương tự
Ngày ngày hương khói tối đèn linh

~ Phạm Đình Nhân ~



Tìm Xuân, chẳng thấy bóng xuân sang,
Giày rơm giẫm nát đỉnh mây ngàn.
Trở về chợt ngửi hương mai ngát,
Xuân ở đầu cành đã chứa chan.

~ Mai Hoa Ni ~



Gian nan viễn xứ.. thế thôi thà..
Cố quận hoài miên.. cũng sẽ qua..
Thiên định sinh ra.. đời quạnh quá..
Cõi trần nhân đức.. kiếp như là..

Khiêm nhường đáo kính.. trời răn nhã..
Hữu xạ nhiên hương.. ngộ lý ra..
Tâm Phật hiện tiền.. trì hạnh hoá..
Lợi danh hậu kiếp.. tựu thành mà..

~ Kim Tiên Phạm ~



Tôi ngụp trong cõi thế
Sư ở chốn Huyền Không
Ta chỉ là hạt bụi
Giữa đất trời mênh mông

Sư ăn chay niệm Phật
Gạn đục và khơi trong
Tôi áo cơm tất bật
Suốt một đời long đong

Sư ngắm hoa, thưởng nguyệt
Chốn núi rừng thâm u
Tôi phố phường chật hẹp
Gió tung cát bụi mù

Thơ Thiền sư thoát tục
Thơ tình tôi đa mang
Thỉnh thoảng trên sách báo
Sư cùng tôi chung trang

Bây giờ mới gặp mặt
Danh đã biết lâu rồi
Không không và sắc sắc
Bên nhau đạo với đời

Sư thì còn bận đạo
Tôi thì còn vướng đời
Hẹn một ngày thư thả
Ta phiêu bồng rong chơi...

~ Mai Văn Hoan ~



Sống như chuyện pha trà
Cần nấu sôi cái tôi
Bốc hơi điều lo lắng
Pha loãng những muộn phiền
Thanh lọc những lỗi lầm
Nếm hương vị hạnh phúc.

~ Vô Danh ~



Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa.

~ Xuân Quỳnh ~

Chánh đạo sá gì trò phong thủy
Chân tâm chẳng sợ sấm hung thần
Phải, trái, tiền đường xây tháp Phật
Vườn bên, nhà hậu cúng am linh

~ Tuệ Quang ~



Thân như sấm chớp có rồi không
Cây cối xuân tươi thu héo hon
Nhìn cuộc thịnh suy, đừng sợ hãi
Thịnh suy ngọn cỏ giọt sương hồng

~ Sư Vạn Hạnh ~



Bình sinh lẽ sống nào đâu mộng
Không hình không sắc cũng không hương
Hồn lặng lẻ êm hồn không sóng
Đạo cũng mênh mông đạo không đường
Thơ tâm không chữ không cần nghĩa
Lòng trong veo không ghét không thương
Hư vô một miền bình yên trắng
Không đi mà vẫn đến muôn phương

~ Lê Lãng Du ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét