LGBT
- LGBT là tên viết tắt của cộng đồng những người đồng tính luyến ái nữ (Lesbian), đồng tính luyến ái nam (Gay), song tính luyến ái (Bisexual) và hoán tính hay còn gọi là người chuyển giới (Transgender).
- LGBT thể hiện sự đa dạng của các nền văn hoá nhân loại dựa trên thiên hướng tình dục và bản dạng giới. Thiên hướng tính dục của con người được chia thành ba loại chủ yếu: dị tính luyến ái, đồng tính luyến ái và song tính luyến ái, còn theo bản dạng giới thì phân thành: người chuyển giới và người không chuyển giới. Trong đó, LGBT là cộng đồng những người thuộc các thiên hướng tính dục và bản dạng giới thiểu số trong xã hội.
Giải thích các thuật ngữ
Đồng tính luyến ái
- Đồng tính luyến ái, gọi tắt là đồng tính, là thuật ngữ chỉ việc bị hấp dẫn trên phương diện tình yêu, tình dục hoặc việc yêu đương hay quan hệ tình dục giữa những người cùng giới tính với nhau trong hoàn cảnh nào đó hoặc một cách lâu dài. Với vai trò là một thiên hướng tình dục, đồng tính luyến ái là một mô hình bền vững của sự hấp dẫn tình cảm, tình yêu, và/hoặc hấp dẫn tình dục một cách chủ yếu hoặc duy nhất đối với người cùng giới tính. Đồng tính luyến ái cũng chỉ nhận thực của cá nhân dựa trên những hấp dẫn đó và sự tham gia vào một cộng đồng có chung điều này.
- Đồng tính luyến ái cùng với dị tính luyến ái và song tính luyến ái, là ba dạng chủ yếu của thiên hướng tình dục con người, thuộc thang liên tục dị tính - đồng tính (Thang Kinsey). Đồng tính luyến ái bản chất là một biến thể bình thường và tích cực của tính dục con người, không phải là một "bệnh" hay sự lệch lạc tâm lý, và không phải là nguyên nhân gây ra các hiệu ứng tâm lý tiêu cực.
- Nhiều người đồng tính nam và đồng tính nữ đã đang sống trong mối quan hệ gắn kết, mặc dù chỉ các hình thức điều tra dân số mới và thuận lợi chính trị tạo điều kiện cho việc bộc lộ, công khai xu hướng tình dục bản thân của họ và thực hiện các điều tra nghiên cứu về họ. Những mối quan hệ này là tương đương với các mối quan hệ tình dục khác giới trên các khía cạnh tâm lý thiết yếu. Đồng tính luyến ái đã từng được ngưỡng mộ cũng như lên án trong suốt quá trình phát triển nhân loại được lịch sử ghi lại, tùy thuộc vào hình thức của nó và nền văn hóa mà nó diễn ra. Từ cuối thế kỷ 19 đã có một phong trào trên phạm vi toàn cầu theo xu hướng tăng khả năng bộc lộ, công khai thiên hướng tình dục bản thân ở người đồng tính, công nhận pháp lý các quyền lợi hợp pháp cho những người đồng tính, trong đó có quyền kết hôn và các hình thức kết hợp dân sự, quyền nhận con nuôi và làm cha mẹ ở người đồng tính, các quyền liên quan đến việc làm, phục vụ trong quân đội, tiếp cận bình đẳng các dịch vụ chăm sóc sức khỏe và sự ra đời của luật chống bắt nạt để bảo vệ trẻ vị thành niên đồng tính.
- Hành vi đồng tính cũng rất phổ biến trong thế giới tự nhiên, được quan sát và ghi nhận ở khoảng 1.500 loài động vật.
Tên gọi :
- "Đồng tính luyến ái" là một từ Hán Việt, viết bằng chữ Hán là "同性戀愛", dịch sát nghĩa từng chữ là "yêu người cùng giới tính"
- Trong tiếng Việt người đồng tính luyến ái nam thường được gọi là "người đồng tính nam" hoặc "gay" /ɣaj/ (bắt nguồn từ từ tiếng Anh "gay" /ɡeɪ/), "bê đê" /ɓe ɗe/, "pê đê" /pe ɗe/ (bắt nguồn từ tiếng Pháp "pédérastie"), người đồng tính luyến ái nữ thường được gọi là "người đồng tính nữ" hoặc "lét" /lɛt/ (bắt nguồn từ từ tiếng Anh "lesbian" /ˈlezbiən/, thường được viết phỏng theo tiếng Anh là "les" dù phát âm khác với tiếng Anh).
- Người đồng tính rất đa dạng về mọi mặt. Không có đặc điểm ngoại hình đặc trưng nào để "nhận dạng" người đồng tính so với những người khác trong xã hội. Từ "bóng" hay "bê đê" (từ mang hàm ý thể hiện sự miệt thị) mà người ta hay dùng để chỉ một người con trai cư xử và hành động như con gái thực ra là nói đến người chuyển giới nữ nhưng chưa có điều kiện phẫu thuật.
Lịch sử
- Thái độ xã hội đối với quan hệ đồng giới thay đổi theo thời gian và nơi chốn bao gồm từ việc mong muốn tất cả nam giới có quan hệ cùng giới hoặc chấp nhận hòa hợp tự nhiên cho đến xem như một tội lỗi nhẹ, chịu sự cấm đoán của luật pháp hay thậm chí là tử hình. Trong một cuộc sưu tập các tài liệu lịch sử và dân tộc học của các nền văn hóa thời kỳ Trước Công nghiệp, "có 41% trong số 42 nền văn hóa phản đối mạnh mẽ, 21% chấp nhận hoặc phớt lờ và 12% không có khái niệm. Trong số 70 dân tộc, 59% không có hoặc hiếm có sự xuất hiện của đồng tính luyến ái; tại 41% còn lại, đồng tính có xảy ra hoặc không phổ biến."
- Trong những nền văn hóa chịu ảnh hưởng của các tôn giáo khởi nguồn từ Abraham, luật pháp và nhà thờ quy định kê gian là một tội lỗi chống lại thần thánh hoặc tự nhiên. Tuy nhiên, sự lên án tình dục hậu môn của nam và nam có từ tư tưởng Kitô giáo. Sự lên án này cũng thường thấy ở Hy Lạp cổ đại, cụm từ "không tự nhiên" có thể có từ triết gia Plato.
- Những cụm từ như đồng tính luyến ái hoặc song tính luyến ái từng được dùng bởi nhiều nhân vật lịch sử như Socrates, Lord Byron, Edward II và Hadrian. Vài học giả, chẳng hạn như Michel Foucault, coi đây là sự giải thích sai về mặt niên đại, dựa trên quan niệm tình dục đương đại cho thời đại của những nhân vật này, mặc dù nhiều học giả khác đã không thừa nhận quan điểm của những học giả trên.
- Về sự tự nhiên của đồng tính luyến ái và sự biểu hiện trong lịch sử, có hai quan điểm trái ngược nhau đại diện bởi cách tiếp cận kiến tạo luận (constructionist) và bản chất luận (essentialist). Nhìn chung, chủ nghĩa kiến tạo luận xã hội xem xét rằng nhiều đặc tính của một nhóm xã hội nào đó, chứ không phải là bản chất tự nhiên của chính cá nhân, đã dẫn đến "sự kiến tạo xã hội". Trong khi đó, chủ nghĩa bản chất luận bảo vệ sự tồn tại của bản chất thực sự. Bản chất đó xác định biểu hiện của một cá nhân và những thứ học được từ xã hội mang tính thứ yếu. David M. Halperin dành một chương: Đồng tính luyến ái: sự kiến tạo văn hóa trong tác phẩm Một trăm năm đồng tính luyến ái cho chủ đề này. Ông nói rằng chủ nghĩa bản chất luận áp dụng vào phân loại tình dục nói lên rằng những thuật ngữ đồng tính hay dị tính chỉ nhưng đặc tính cá nhân thuộc về bản chất, không thay đổi được về mặt văn hóa. Ngược lại, chủ nghĩa kiến tạo cho rằng những thuật ngữ này là tên của những quá trình xã hội. Halperin nghiên về lập luận thứ hai vì ông coi tình dục, bao gồm đồng tính, từng được biển hiện dưới nhiều hình thức khác nhau một cách cơ bản trong những xã hội khác nhau ngày nay. Tuy nhiên ông, trích dẫn Esteven Epstein, so sánh sự tranh luận giữa bản chất luận và kiến tạo luận với tự nhiên đối chọi nuôi dưỡng (nature versus nurture)
- Bởi vì thiên hướng tình dục là phức tạp và đa chiều, một số học giả và các nhà nghiên cứu, đặc biệt là trong các nhà nghiên cứu đồng tính trước đây, đã lập luận rằng đồng tính luyến ái là một kết quả của lịch sử và xã hội. Năm 1976, nhà triết học và sử học Michel Foucault cho rằng đồng tính luyến ái là một thứ không tồn tại ở châu Âu trong thế kỷ 18, khi mà tình dục đồng giới còn là một hành vi tội phạm (xem Kê gian). Ông viết: "Thiên hướng Tình dục' về bản chất là một "sáng chế" của các nhà nước hiện đại, cuộc cách mạng công nghiệp, và chủ nghĩa tư bản."
Châu Á và Nam Thái Bình Dương
- Đồng tính luyến ái ở Nhật Bản, được biết đến dưới dạng chúng đạo hay nam sắc (những từ bị ảnh hưởng từ văn chương Trung Hoa), được ghi nhận từ hơn một ngàn năm và từng là một phần trong đời sống Phật giáo và truyền thống samurai. Văn hóa tình yêu đồng giới làm truyền thống hội họa và văn chương mô tả những mối quan hệ đó được nâng cao. Tại Thái Lan, Kathoey hay "trai nữ" (cô chàng) là một phần trong xã hội trong nhiều thế kỷ và quốc vương Thái Lan cũng có các "cung phi" là nam cũng như nữ. Kathoey có thể nữ tính hoặc là biến trai làng (transvestism). Thái Lan chưa từng có luật cấm đồng tính luyến ái hoặc hành vi đồng tính, nhưng cũng không công nhận quan hệ giữa họ.
- Tại Trung Đông, nhiều nhà thơ Hồi giáo (hầu hết là Sufi) tại các nước Ả Rập và Ba Tư trong thời trung cổ đã viết thơ ca tụng những cậu bé đem rượu cho họ trong các quán rượu và ngủ chung giường với họ Tại Trung Á, trên Đường tơ lụa, nơi giao điểm giữa hai nền văn hóa đông-tây, đã nảy ra một văn hóa đồng tính luyến ái. Trong đó có người bacchá, thường là người tiếp đãi viên đồng thời làm nghề mại dâm thanh niên phái nam ăn mặc lộng lẫy và có trang điểm. Những người bachá hát và múa những bài hát khiêu dâm cho khán giả. Họ được huấn luyện từ còn nhỏ và làm việc cho đến khi râu mọc.
- Trong xã hội Melanesia, đặc biệt ở Papua New Guinea, quan hệ cùng giới là một nét văn hóa cho đến giữa thế kỷ trước. Người Etoro và người Marind-anim còn coi dị tính luyến ái là tội lỗi và tôn vinh đồng tính luyến ái. Trong truyền thống Melanesia, một cậu bé chưa dậy thì sẽ được bắt cặp với một thiếu niên, người này sẽ trở thành tư vấn thụ tinh cho cậu bé (đường miệng hay hậu môn tùy thuộc vào bộ tộc) trong vài năm để làm cho cậu bé đó dậy thì. Tuy nhiên, nhiều xã hội Melanesia trở nên căm ghét quan hệ cùng giới khi các nhà truyền giáo châu Âu đến truyền giáo.
Châu Âu
Những tài liệu Tây phương lâu đời
nhất (trong hình thức mỹ thuật, văn học, và truyền thuyết) về mối quan hệ đồng
tính được tìm thấy từ thời cổ Hy Lạp, nơi các mối quan hệ
đồng tính được xã hội tạo nên, được thành lập qua thời gian từ thành phố này đến
thành phố khác. Lệ này, một hệ thống của những quan hệ giữa một người đàn ông lớn
tuổi và một thanh niên đang trưởng thành, được xem là có giá trị dạy dỗ, đồng
thời để kiềm chế mức độ gia tăng dân số, đôi khi bị xem là làm mất trật tự. Plato đã ca ngợi những lợi
ích của việc này trong các tác phẩm ban đầu, nhưng trong các tác phẩm sau này ông đã đề nghị ngăn cấm nó.
Trong Kinh Thánh có mô tả về Thành phố Sodome,
nơi mà nhiều cư dân nam có hành vi tình dục đồng giới. Thành phố này đã bị
thiêu hủy bởi trận mưa lửa từ trên trời do Thượng đế
giáng xuống để trừng trị sự thác loạn của cư dân nơi đây. Từ Sodome cũng
trở thành thông dụng để chỉ việc quan hệ tình dục đồng giới của nam tại phương
Tây. Trong thời Phục Hưng,
những thành phố ở miền bắc nước Ý, đặc
biệt là Firenze và Venezia nổi tiếng về đồng
tính, được một phần khá lớn dân số nam tuân theo và được tạo theo kiểu mẫu ở Hy
Lạp và La Mã
(Ruggiero, 1985; Rocke, 1996). Tuy nhiên, trong khi một phần khá lớn dân số nam
theo tục lệ này, những nhà chức trách vẫn khởi tố, phạt và bắt nhiều người.
Vị vua lừng danh Friedrich II Đại
Đế, tức "Friedrich Độc đáo", trị vì nước Phổ
từ năm 1740 cho đến năm 1786, cũng bị nghi vấn đồng tính luyến
ái. Có người đương thời nói ông hoang dâm với các triều thần. Nhiều quan lại trong triều đình
Phổ lúc đó hay đem sự loạn dâm đồng tính ra làm chủ đề đùa cợt.
Châu Mỹ
Trong xã hội thổ dân
Bắc Mỹ,
hình thức đồng tính luyến ái phổ biến nhất là những người được xem là có hai
linh hồn. Những người này được hầu hết các bộ lạc công nhận và đặt tên cho vai
trò này. Thường những người có hai linh hồn được công nhận lúc còn nhỏ, được
cha mẹ cho lựa chọn để theo con đường này. Nếu đứa bé nhận vai trò, nó sẽ được dạy dỗ về các nhiệm vụ của
mình, theo các phong tục của giới tính mà nó đã chọn. Những người này thường
làm thầy pháp
nhưng được xem là có nhiều quyền phép hơn các thầy pháp thường. Trong lĩnh vực
tình dục, họ sẽ có quan hệ với những người khác phái.
Hiện đại
Lá cờ cầu vồng, một
biểu tượng
của cộng đồng LGBT,
trong đó có người đồng tính, trong lễ Phục sinh
của người đồng tính ở Gemeinde
Werneuchen, Đức,
tháng 4 năm 2006.
Từ năm 1973, Hiệp hội Tâm thần
học Mỹ không còn xem đồng tính luyến ái là một bệnh tâm thần nữa.
Trong vài ba thập kỉ nay, tại các nước Tây phương có sự hình thành của một
"nền văn hóa đồng
tính". Tuy nhiên, cũng có nhiều người đồng tính không tham gia
trong cộng đồng đó. Sau khi bị chính quyền Đức quốc xã
cố ý tiêu diệt trong Chiến tranh thế
giới thứ hai, những người đồng tính đã giành được nhiều quyền, đặc
biệt là tại các nước Tây phương.
Những nỗ lực nhằm giải phóng đồng
tính luyến ái được cho là bắt đầu từ thập niên 1860
và từ giữa thập niên 1950,
sự đòi hỏi công nhận quyền cho người đồng tính và song tính luyến
ái ngày càng tăng lên. Tuy nhiên, chứng ghê sợ đồng
tính luyến ái vẫn tồn tại, đặc biệt là nó làm cho nhiều người gặp
nhiều khó khăn trong xã hội đôi khi dẫn đến tự tử. Một số quốc gia gần đây đã cho
phép người đồng tính có quyền kết hôn cũng như nhận con nuôi. Sự xuất hiện của HIV/AIDS từ giữa thập niên 1980
là một trong những vấn đề mà người đồng tính phải đương đầu trong thời gian gần
đây.
Trong lĩnh vực tôn giáo, một số
nhóm tôn giáo cũng bắt đầu tỏ ra cởi mở với người đồng tính. Một giáo phái Do Thái giáo
đã bắt đầu mở dịch vụ làm lễ kết hôn cho người đồng tính, trong khi nhóm Anh giáo đã nhận một mục sư
đồng tính. Một số ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng như Cher, Madonna,Lady Gaga, Christina Aguilera,
Cyndi Lauper,... đã đưa chủ
đề người đồng tính vào những bài hát, video âm nhạc, những màn biểu diễn của
mình để bày tỏ sự ủng hộ của họ với giới đồng tính luyến ái. Chính nhạc disco
có nguồn gốc từ sự liên kết ban đầu với lối sống của một bộ phận giới đồng tính
luyến ái nam ở Thành phố New
York và sau đó được phát triển trên nền tảng nhạc đại chúng da đen
trong những năm của thập niên 1970.
Cơ sở khoa học
Chưa có sự thống nhất tuyệt đối
giữa các nhà khoa học về nguyên nhân tại sao hình thành và phát triển một thiên
hướng tình dục đặc biệt ở một người. Nhiều nhà khoa học thống nhất rằng các yếu tố tự nhiên và nuôi
dưỡng, một sự kết hợp của di truyền, nội tiết tố giai đoạn thai nhi và môi trường
xã hội là các yếu tố ảnh hưởng tới việc hình thành thiên hướng tình dục. Không có
bằng chứng cho thấy kinh nghiệm giáo dục của cha mẹ thời thơ ấu có vai trò
trong việc hình thành thiên hướng tình dục đồng tính. Khi nói đến tình dục đồng giới,
tác động từ môi trường gia đình, xã hội, giáo dục không có vai trò trong việc
hình thành đồng tính nam và chỉ đóng vai trò nhỏ đối với đồng tính nữ.
Một nghiên cứu lớn tiến hành trên
3.826 cặp sinh đôi cùng giới (7.652 cá nhân) ở Thuỵ Điển
đã cho thấy, những yếu tố thuộc về bẩm sinh như yếu tố di truyền và môi trường
xung quanh sự hình thành và phát triển của bào thai (môi trường tử cung sớm) trước
khi đứa trẻ ra đời (trong đó bao gồm quá trình sinh học như tiếp xúc hormone
khác nhau trong bụng mẹ) chiếm chủ yếu trong việc hình thành thiên hướng tình dục
đồng giới. Trong khi đó, các tác nhân như môi trường gia đình, xã hội, giáo dục
con cái không ảnh hưởng hoặc hoặc ảnh hưởng không đáng kể tới sự hình thành
thiên hướng tình dục đồng tính. Nghiên cứu này đưa ra các số liệu: yếu tố gen
di truyền có ảnh hưởng khoảng 35% ở nam và 18% ở nữ, yếu tố môi trường phát triển
thai nhi trong bụng mẹ (môi trường không chia sẻ) chiếm tỷ lệ chủ yếu tới 64% ở
cả nam và nữ. Trong khi đó, yếu tố môi trường gia đình, xã hội, giáo dục (môi
trường chia sẻ) chỉ giải thích 16% trong sự hình thành xu hướng tình dục đồng
tính nữ và không có ảnh hưởng (phương sai ảnh hưởng 0%) tới sự hình thành xu hướng
tình dục đồng tính nam.
Trong khi một số người giữ quan điểm
cho rằng tình dục đồng tính là phi tự nhiên hoặc rối loạn tâm lý hay do lệch lạc
giới tính,[34][35] nghiên cứu cho thấy đây là một ví dụ của một biến thể tự nhiên
và bình thường ở tình dục loài người và không phải là nguồn gốc của những trạng
thái tâm lý tiêu cực.[1][36] Hầu hết mọi người đều trải nghiệm rất ít hoặc không có vai trò
trong việc lựa chọn thiên hướng tình dục của bản thân mình, và cũng không có bằng
chứng rằng việc sử dụng các biện pháp hỗ trợ, can thiệp tâm lý có thể thay đổi được
khuynh hướng tính dục của con người[37].
Tất cả các tổ chức y tế chuyên
nghiệp lớn nhất đều đã đi đến khẳng định đồng tính luyến ái không phải là một bệnh
hay rối loạn tâm thần. Năm 1973, Hội đồng Quản trị của Hiệp hội tâm thần
học Hoa Kỳ (American Psychiatric Association) - tổ chức nghiên cứu về
lĩnh vực tâm thần học lớn nhất thế giới đã loại bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi
danh sách bệnh tâm thần. Hành động này được thực hiện sau khi xem xét các tài
liệu khoa học và tư vấn của chuyên gia trong lĩnh vực này, các chuyên gia thấy
rằng đồng tính luyến ái không đáp ứng các tiêu chuẩn để được coi là một bệnh
tâm thần. Có giai đoạn đồng tính luyến ái từng được coi là kết quả của những
tác động, biến cố, khó khăn từ môi trường gia đình, xã hội hay gặp lỗi trong
phát triển tâm lý. Tuy nhiên, những nhận định trên được xác định là đã dựa trên
những thông tin sai lệch và định kiến.[38]
Trong "Nghị quyết về Giới
tính và tình dục học đa dạng ở trẻ em và thanh thiếu niên học đường" được
thông qua tháng 4/2014, Hiệp hội tâm lý
học Hoa Kỳ (American Psychological Association) - tổ chức nghiên cứu
về tâm lý học lớn nhất thế giới và Hiệp hội quốc gia các nhà tâm lý học (the
National Association of School Psychologists) đã khẳng định:[39]
“
|
Con người có sự thể hiện đa dạng
trong thiên hướng
tình dục, bản sắc giới
tính và biểu hiện giới tính. Đồng tính luyến ái, sự hấp dẫn cảm
xúc, tình yêu và tình dục đồng giới là một biến thể bình thường và tích cực của
tính dục con người. Đồng thời, lĩnh vực tâm lý có vai trò và nhiệm vụ thúc đẩy
sự phát triển lành mạnh của bản sắc cá nhân, bao gồm: thiên hướng
tình dục, biểu hiện giới tính và bản sắc giới tính của tất cả các
cá nhân[2]
|
”
|
Tổ
chức Y tế thế giới WHO đã loại
bỏ đồng tính luyến ái trong danh mục bệnh từ ngày 17 tháng 5 năm 1990. Ngày 17
tháng 5 hàng năm đã được chọn là "Ngày quốc tế chống
kỳ thị, phân biệt đối xử với người đồng tính, song tính và chuyển giới
(Tiếng Anh: International Day Against Homophobia
and Transphobia, viết tắt: IDAHO.
Tâm
lý học về đồng tính luyến ái
Bài chi tiết: Tâm lý học về đồng
tính luyến ái
Đồng tính luyến ái bắt đầu được
nghiên cứu từ cuối thế kỷ 19. Nhà phân tâm học
nổi tiếng Sigmund Freud
tin rằng con người khi mới sinh ra đều là song tính, nhưng trong quá trình lớn
lên, sự tác động từ văn hóa xã hội và các sự kiện trong cuộc đời khiến đa số
con người sẽ chỉ yêu người khác giới[41]. Một trong những nguyên nhân của đồng tính, theo Sigmund Freud,
chính là việc phải nếm trải những mối tình khác giới đau buồn khiến ham muốn
yêu đương chuyển sang đối tượng cùng giới. Một nguyên nhân khác mà ông chủ trương
bao gồm chứng tự yêu bản thân,
việc yêu người cùng giới tính chính là biểu hiện mở rộng của tâm lý tự yêu
chính mình.
Tâm lý học là một trong những môn
khoa học đầu tiên nghiên cứu một hướng đồng tính luyến ái là một lĩnh vực độc lập.
Những nỗ lực đầu tiên để phân loại đồng tính luyến ái là một bệnh đã được thực
hiện bởi những nhà tình dục học non trẻ châu Âu biến trong những năm cuối thế kỷ
19. Năm 1886, Nhà tình dục học Richard von
Krafft-Ebing đã xếp chung đồng tính luyến ái cùng với 200 trường hợp
nghiên cứu khác của hành vi tình dục lệch lạc. Trong hai thập niên cuối của thế
kỷ 19, một quan điểm khác nhau bắt đầu chiếm ưu thế trong y khoa và tâm thần, đánh
giá hành vi như chỉ định của một loại người có khuynh hướng tình dục gàng và tương
đối ổn định. Trong những năm cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, các mô hình bệnh
lý của đồng tính luyến ái được coi là tiêu chuẩn.
Hiệp hội tâm thần
học Hoa Kỳ, Hiệp hội tâm lý
học Hoa Kỳ và Hiệp hội quốc
gia người lao động xã hội:
Năm 1952, khi Hiệp hội Tâm thần
học Hoa Kỳ công bố đầu tiên hệ thống chẩn đoán và thống kê các rối loạn tâm thần
(DMS), tình dục đồng giới
đã được liệt kê như là một rối loạn. Tuy nhiên, ngay lập tức phân loại bắt đầu
phải chịu sự giám sát đặc biệt trong các nghiên cứu sau đó, được tài trợ bởi Viện Sức khỏe
Tâm thần. Các nghiên cứu thực nghiệm đã liên tục thất bại trong việc
đưa ra bất kỳ cơ sở thực nghiệm khoa học nào để chứng minh đồng tính luyến ái
là một rối loạn hay bất thường mà không phải là một thiên hướng tình dục bình
thường và khỏe mạnh. Từ kết quả tích lũy từ các nghiên cứu, các chuyên gia về y
học, sức khỏe tâm thần, khoa học hành vi và xã hội đã đi đến kết luận rằng
không chính xác để phân loại đồng tính luyến ái là một rối loạn tâm thần.
Để ghi nhận những kết quả nghiên
cứu khoa học, Hiệp hội Tâm thần
học Hoa Kỳ loại bỏ đồng tính luyến ái từ DSM vào năm 1973, và tuyên
bố rằng "Bản chất của đồng tính luyến ái không bao hàm sự suy yếu về mặt
nhận thức, sự ổn định, độ tin cậy, khả năng trong các mối quan hệ xã hội hoặc
ngành nghề nói chung." Sau khi xem xét kỹ các dữ liệu khoa học, các Hiệp hội tâm lý
học Hoa Kỳ đã thông qua các tuyên bố tương tự vào năm 1975, và kêu gọi
tất cả các chuyên gia sức khỏe tâm thần đi đầu trong việc loại bỏ sự kỳ thị của
bệnh tâm thần
từ lâu đã được mặc định với đồng tính luyến ái . Hiệp hội quốc gia người lao động
xã hội cũng đã thông qua một chính sách tương tự. Các chuyên gia sức khỏe tâm
thần và các nhà nghiên cứu từ lâu đã nhận ra rằng, đồng tính luyến ái không gây
bất kỳ trở ngại nào để tạo lập một cuộc sống hạnh phúc, khỏe mạnh và hiệu quả,
và phần lớn những người đồng tính nam và nữ tham gia tốt một cách đầy đủ vào
các mối quan hệ cá nhân và đời sống xã hội.
Sự đồng thuận lâu dài của nghiên
cứu và lâm sàng cho thấy rằng đồng tính, sự hấp dẫn cảm xúc, tình yêu, tình dục
và hành vi này là biến thể bình thường và tích cực của tính dục con người. Hiện
nay có một lượng lớn các bằng chứng nghiên cứu chỉ ra rằng việc đồng tính hoặc song tính
tương thích với sức khỏe tâm thần bình thường và điều chỉnh xã hội. Hệ thống
tiêu chuẩn phân loại, thống kê quốc tế về bệnh và vấn đề sức khỏe liên quan
năm 1977 của Tổ chức Y tế thế
giới (gọi tắt là ICD-9) thì đồng tính luyến ái được liệt kê như là một
bệnh tâm thần, nhưng nó đã được gỡ bỏ từ ICD-10, được thông qua bởi Hội đồng Y
tế Thế giới lần thứ 43 vào ngày 17 tháng 5 năm 1990. Hiệp hội Tâm thần
Trung Quốc cũng loại bỏ đồng tính luyến ái của mình trong phân loại
rối loạn tâm thần vào năm 2001 sau 5 năm nghiên cứu của hiệp hội. Tuy vậy, những hành vi phân biệt
đối xử trong xã hội và từ chối bởi gia đình bạn bè và những người khác, chẳng hạn
như từ người sử dụng lao động khiến cho nhiều người LGBT trải nghiệm lớn hơn tỷ
lệ dự kiến của những khó khăn về sức khỏe tâm thần. Mặc dù đã có yêu sách của
các nhóm chính trị bảo thủ ở Mỹ rằng tỷ lệ bệnh cao hơn những khó khăn về sức
khỏe tâm thần cũng như cho rằng đồng tính luyến ái chính nó là một rối loạn tâm
thần, thì không có bằng chứng gì để chứng minh cho những tuyên bố như vậy".
Nhận thực giới tính và nhận thực
tính dục
Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ
(American Psychiatric Association) đã loại đồng tính luyến ái khỏi danh sách các
bệnh sau một cuộc bỏ phiếu năm 1973, với 58% phiếu thuận và 42% phiếu chống (chưa
kể phiếu trắng).[52] Ảnh hưởng bởi các quyết định này, năm 1975, Hiệp hội Tâm lý học
Hoa Kỳ (American Psychological Association) cũng đưa ra kết luận tương tự và đến
năm 1990 là Tổ chức y khoa thế giới. Tuy nhiên, đến nay vẫn có những tổ chức và
nhà tâm lý học phản đối những quyết định này. Họ cho rằng quyết định đó là do
áp lực chính trị dữ dội từ các tổ chức ủng hộ đồng tính chứ không phải vì các bằng
chứng khoa học vững chắc[53][54] (xem các tranh luận tại Tâm lý học về đồng
tính luyến ái)
Các nhà tâm lý học
phản đối cho rằng: không có bất kỳ bằng chứng khoa học hợp lệ nào để chứng minh
đồng tính luyến ái không phải là một vấn đề tâm thần, trong khi quyết định này đã
"xóa bỏ không chỉ hàng trăm báo cáo nghiên cứu tâm thần và phân tâm học;
mà cả một số nghiên cứu toàn diện bởi nhóm các bác sĩ tâm thần, nhà tâm lý học
uy tín trong hơn 70 năm trước đó". Việc các biện pháp trị liệu không
có tác dụng, sự không lây lan... không thể lấy làm lý do để loại đồng tính ra
khỏi danh sách bệnh (ví dụ: Hội chứng Down
cũng là không lây và hiện không thể chữa).[55] Thực tế, tài liệu của APA cũng ghi nhận rằng với nhiều người, thiên hướng tình
dục không phải là bẩm sinh, bất biến mà còn có sự ảnh hưởng từ môi
trường. Nhiều người đã xuất bản sách nói về sự tự từ bỏ thiên hướng đồng
tính sau khi trị liệu tâm lý[56][57][58][59] Truyền thông đại chúng cũng góp sức lan truyền sự thiếu sót về
khoa học đó khi không đăng tải những nghiên cứu dạng như vậy, trong khi lại
loan tải những thông tin mà các tổ chức ủng hộ đồng tính đưa ra vì dễ bán chạy
hơn.[53]
Hiệp hội Tâm thần
Trung Quốc thì không xếp đồng tính luyến ái trong phân loại rối loạn
tâm thần vào năm 2001 sau 5 năm nghiên cứu, tuy nhiên nó được coi là một trong
các tác nhân gây ra các chứng bệnh tâm thần
khác, và quy trình điều trị đồng tính được quy định cụ thể (dù các cơ sở điều
trị đồng tính rất hiếm ở Trung Quốc)[50]
Tiến sĩ Stanton L. Jones,
giáo sư tâm lý học tại Đại học Wheaton,
nói rằng ông có Bảng tổng hợp ý kiến giữa các chuyên gia về điều này: "Tôi
sẽ không coi đồng tính luyến ái là một dạng bệnh giống như tâm thần phân liệt
hay rối loạn ám ảnh.
Nhưng cũng không thể xem nó là một "lối sống bình thường" giống như
kiểu sống nội tâm hoặc sống hướng ngoại."[60]
Xem thêm: Thiên hướng tình
dục
Có nhiều giả thuyết về các yếu tố
hình thành nên thiên hướng tình dục đồng tính, trong đó bao gồm:
•
Kiểu gen (bẩm sinh).:[61] Nhiều người nghĩ đồng tính là bẩm
sinh và do gen quyết định. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu Peter Bearman
và Hannah Bruckner,
từ Đại học Columbia
và Đại học Yale,
khi nghiên cứu dữ liệu từ Trung tâm Y tế quốc gia vị thành niên, cho biết xác
suất cả hai người trong cặp song sinh
đều là đồng tính chỉ là 6,7% với nam và 5,3% với nữ. Họ kết luận: kiểu gen chỉ
là một trong những nguồn gốc của đồng tính luyến ái, những nguyên nhân khác như
ảnh hưởng từ văn
hóa, xã hội và gia đình với trẻ em đóng vai trò quan trọng hơn[62]
•
Sự tương quan với môi trường sống:
đồng tính luyến ái có tương quan với sự đô thị hóa của nơi đối tượng ở lúc 14
tuổi (độ tuổi bắt đầu dậy thì
và có sự định hình về hấp dẫn giới tính). Sự tương quan ở nam cao hơn ở nữ. Mức
độ thị hóa càng cao thì tỷ lệ đồng tính càng có xu hướng tăng, nguyên nhân vì ở
các thành phố lớn có các chuẩn mực đạo đức lỏng lẻo hơn, lối sống cá nhân cao hơn
cũng như có nhiều tác động văn hóa-xã hội khó kiểm soát, khiến vị thành niên tại
đó dễ có thiên hướng đồng tính hơn.[63][64][65][66]
•
Yếu tố gia đình: sự thiếu bảo bọc
của người cha và sự gắn bó quá mật thiết với người mẹ là nhân tố chính hình
thành đồng tính ở nam giới. Đối với nữ, việc có mẹ qua đời ở tuổi vị thành
niên, là con út hay con gái duy nhất trong gia đình cũng làm tăng khả năng đồng
tính. Những người có cha mẹ ly hôn
hoặc mất sớm sẽ có xu hướng đồng tính cao hơn những người có cha mẹ hạnh phúc[67][68][69]
•
Chấn thương tâm lý: Việc bị
chấn thương tâm lý do bị lạm dụng tình dục
cũng là một yếu tố. Một nghiên cứu trong Tạp chí Hiệp hội
Y khoa Hoa Kỳ phát hiện ra rằng "vị thành niên bị lạm dụng
tình dục, đặc biệt là nam giới, có khả năng tự nhận mình là người đồng tính hay
song tính cao gấp 7 lần so với những người không bị lạm dụng"[70] Một nghiên cứu khác cho thấy rằng
"46% nam đồng tính so với 7% của nam dị tính báo cáo rằng đã bị lạm dụng
tình dục. Con số này tương ứng là 20% trong số đồng tính nữ so với 1% ở nữ dị
tính"."[71]
•
Ảnh hưởng từ văn hóa xã hội:
Khuôn mẫu tình dục của mỗi cá nhân là một sản phẩm của văn hóa xã hội. Những xã
hội có xu hướng chấp nhận đồng tính thì sẽ có nhiều cá nhân có khuynh hướng đồng
tính hơn. Tại Mỹ, đã có sự gia tăng số phụ nữ cảm thấy thu hút đồng tính. Nhà
nghiên cứu Binnie Klein
cho rằng "rõ ràng là một sự thay đổi trong xu hướng tình dục trong tâm
trí nhiều người hơn hơn bao giờ hết, và có nhiều cơ hội hơn - và sự chấp nhận -
để vượt qua làn ranh (về giới tính)"[72] Toni Meyer,
nhà nghiên cứu cao cấp của Hội đồng Chính
sách gia đình bang New Jersey (Mỹ), cho biết: cùng với phong trào ủng
hộ đồng tính lên cao, từ năm 1994, số đồng tính nam (ở Mỹ) đã tăng 18%, và số lượng
đồng tính nữ còn tăng tới 157%. Điều này cho thấy những yếu tố văn hóa có tác động
mạnh mẽ trong việc khuyến khích các hành vi đồng tính, và ít nhất là gián tiếp,
làm suy yếu toàn bộ lý thuyết về việc "đồng tính là bẩm sinh".
•
Số lượng anh trai của đối tượng (đối
với người đồng tính
nam).:[73] Theo nhiều nhiên cứu, có thêm một người anh trai sẽ tăng khả năng
là đồng tính lên 28%–48%.[74][75][76][77] Hiệu ứng anh trai chiếm khoảng 1/7 trong số người đồng tính
nam.[78] Không có sự tương quan giữa số chị gái và sự đồng tính của một
người nữ.[79]
•
Hoócmôn trong giai đoạn bào thai.:[80][81] Các chuyên gia của Viện
Toán và Tổng hợp sinh học quốc gia (Mỹ) cho rằng đồng tính luyến ái có liên hệ
với "ngoại tố di truyền học", gọi là epi-mark. Epi-mark về giới
tính được sản sinh trong giai đoạn đầu bào thai, nhằm bảo vệ giới tính không bị
testosterone ảnh hưởng, ngăn
bào thai nữ phát triển theo hướng nam tính và ngược lại. Tuy nhiên trong một số
trường hợp, những epi-mark đó được truyền từ cha sang con gái hoặc từ mẹ sang
con trai, gây hiệu ứng đảo nghịch về sự hấp dẫn giới tính[82]
•
Sự lo âu của người mẹ khi mang
thai.[83][84][85]
•
Tổng hợp của các yếu tố trên.
Học viện Nhi khoa Hoa Kỳ
(American Academy of Pediatrics) khẳng định rằng "Thiên hướng tình dục được
quyết định bởi sự tổng hợp của kiểu gen, hoocmon
và ảnh hưởng môi trường".[86] Nhiều tranh cãi tiếp tục dựa trên các yếu tố sinh học và/hoặc tâm lý như kiểu gen và sự hoạt động của
một số hoocmon ở bào thai.
Sigmund Freud và các nhà tâm lý học
khác xác nhận rằng sự hình thành thiên hướng tình dục do nhiều nhân tố, trong đó
có các sự việc quá khứ xảy ra trong thời thơ ấu. Tiến sĩ tâm lý học nổi tiếng
người Tây Ban Nha là Enrique Rojas
thì cho rằng: 95% nguyên nhân dẫn tới đồng tính là do các yếu tố môi trường như
sự thiếu vắng quan tâm của người cha, người mẹ hung dữ hoặc bị lạm dụng tình dục
trong thời thơ ấu.
Nhà nghiên cứu Lisa Diamond, khi
xem xét các nghiên cứu về xác định tình dục đồng tính và song tính của nữ, nói
rằng nghiên cứu tìm thấy "sự thay đổi và tính linh động trong tình dục đồng
giới, nó mâu thuẫn với mô hình thông thường cho rằng khuynh hướng tình dục là cố
định và bẩm sinh"[87] Các nhà nghiên cứu đã tìm thấy các hành vi không phù hợp với giới
tính ở trẻ em là chỉ báo lớn nhất của tình dục đồng giới ở tuổi trưởng thành[88][89] Dary Bem
cho thấy rằng một số trẻ em khi chứng kiến hành vi tình dục đồng tính có thể gợi
lên kích thích sinh lý, mà sau này sẽ được chuyển thành kích thích tình dục. Peter Bearman
cho rằng những phát hiện của ông ủng hộ giả thuyết rằng hành vi giới tính trong
thời thơ ấu và thiếu niên sẽ góp phần hình thành quan hệ đồng tính ở tuổi trưởng
thành. Ngoài những tác động cá nhân, cấu trúc xã hội và những ảnh hưởng từ văn
hóa xã hội cũng góp phần tạo ra sự thu hút đồng tính.[88] Tác giả của một công trình
nghiên cứu lớn về đồng tính năm 2014, Alan Sanders,
tuyên bố rằng "những đặc điểm phức tạp của khuynh hướng tình dục (bao gồm
đồng tính) phụ thuộc vào nhiều yếu tố, từ cả di truyền lẫn ảnh hưởng từ môi trường sống."[90] Nhà nghiên cứu McConaghy (năm
2006) cho thấy không có mối quan hệ giữa mức độ xúc cảm đồng tính với hành vi đồng
tính luyến ái, dẫn ông đến kết luận rằng ảnh hưởng của thứ tự sinh về mức độ
xúc cảm đồng tính không phải do yếu tố sinh học, mà đó là một quá trình ảnh hưởng
từ xã hội.[91]
Hai nhà nghiên cứu Bearman và
Bruckner (năm 2002) đã nghiên cứu 289 cặp song sinh giống hệt nhau (song sinh
cùng trứng) và 495 cặp cặp song sinh khác trứng và tìm thấy rằng chỉ có 7,7% cặp
song sinh cùng trứng nam và 5,3% cặp song sinh cùng trứng nữ đều là đồng tính,
một kết quả giúp họ đưa ra kết luận "không có cơ sở cho thấy ảnh hưởng
của di truyền là độc lập với ảnh hưởng từ bối cảnh xã hội (đối với việc hình
thành đồng tính luyến ái)."[88]
Năm 2010, nghiên cứu của trường
Queen Mary và Viện Nghiên cứu
Karolinska ở Stockholm
đã theo dõi 3.826 cặp song sinh cùng
trứng và nhận thấy: dù có bộ gen giống hệt nhau, tỷ lệ số cặp song
sinh cùng là đồng tính khi trưởng thành là rất thấp. Nghiên cứu kết luận: môi trường sống
không chia sẻ là yếu tố đóng vai trò chủ yếu trong việc hình thành đồng
tính luyến ái, trong khi yếu tố bẩm sinh chỉ có vai trò nhỏ tới trung bình. Cụ
thể, ảnh hưởng từ di truyền chiếm 34-39%, ảnh hưởng từ môi trường sống
không chia sẻ lên mỗi cá nhân (đã loại bỏ các yếu tố môi trường chia
sẻ) chiếm 61-66% trong việc hình thành đồng tính nam, tỷ lệ tương ứng đối với đồng
tính nữ là 18% và 80%[33][92]
Đối với những nhà nghiên cứu, việc
xác định tỷ lệ người đồng tính và tỉ lệ người từng trải nghiệm tình dục đồng giới
một cách đáng tin cậy là điều khó khăn vì nhiều lý do khác nhau, cũng như không
rõ tỷ lệ này có khác nhau ở các nhóm dân tộc
riêng biệt hay không.[93] Nếu phân chia theo giới thì tỷ lệ nam đồng tính cao hơn khoảng
2 lần so với nữ đồng tính.
Ở các nước phương Tây hiện đại,
theo nhiều ước tính, 1% đến 5% dân số phương Tây là đồng tính, và 2% đến 10% đã
từng trải nghiệm vài dạng hành vi tình dục đồng giới trong cuộc đời.[94][95][96][97][98][99][100][101] Trong một nghiên cứu 2006 ở Úc, có 20% số người trả lời
từng có cảm giác về tình dục đồng giới, nhưng chỉ có 2% tự nhận là đồng tính (tức
là có cảm giác yêu đương với người đồng giới).[cần dẫn nguồn] Thống kê quy mô nhất là ở Canada: khảo sát 121.300
người trên 18 tuổi, có 1,43% tự nhận mình là đồng tính hoặc song tính.[cần dẫn nguồn]
Còn tại châu Á, có ít khảo sát về
vấn đề này hơn. Tại Trung Quốc, một ước tính cho biết có khoảng 2,25 triệu đồng
tính nam, chiếm khoảng 0,17% dân số[102] Tại Việt Nam,
nghiên cứu do tổ chức phi chính phủ CARE
thực hiện ước tính có khoảng 50-125 ngàn người đồng tính, chiếm khoảng
0,06-0,15% dân số.[103] Tại Indonesia,
Bộ sức khỏe ước tính có khoảng 55.000 đồng tính nam trên cả nước (chiếm 0,025%
dân số). Có thể thấy số người đồng tính ở châu Á thấp hơn rất nhiều so với châu
Âu, điều này có thể giải thích bởi yếu tố bối cảnh gia
đình, văn hóa và xã hội ở châu Á ít tạo điều kiện cho việc hình
thành thiên hướng đồng tính ở thanh thiếu niên (xem thêm tại Tính linh động
của Thiên hướng tình dục).
Nhiều người cho rằng thiên hướng
tình dục là không thể thay đổi giống như màu tóc, vân tay... Nhưng thực ra,
thiên hướng tình dục (bao gồm đồng tính, dị tính hoặc song tính) không phải là
cố định, nó có thể thay đổi từ dạng này sang dạng khác. Hiệp hội Tâm thần
học Mỹ (APA) tuyên bố rằng "một số người tin rằng thiên hướng
tình dục là bẩm sinh và cố định; Tuy nhiên, thực tế khuynh hướng tình dục luôn
phát triển trong suốt cả một đời người""[104] Trong một tuyên bố
phát hành cùng với Tổ chức y tế Hoa
Kỳ, Hiệp hội Tâm thần học Mỹ cho rằng "những người khác nhau
nhận ra tại các điểm khác nhau trong cuộc đời rằng họ là dị tính, đồng tính
nam, đồng tính nữ, hay song tính"[38] Một báo cáo từ Trung tâm Y tế và sức khỏe tâm thần cho biết: "Đối
với một số người, thiên hướng tình dục là liên tục và cố định trong suốt cuộc đời
họ. Đối với những người khác, thiên hướng tình dục có thể là linh động và thay đổi
theo thời gian".[105] Nghiên cứu của Lisa Diamond về "Song tính nữ từ tuổi vị
thành niên đến tuổi trưởng thành" cho thấy rằng có "tính lưu động đáng
kể trong thiên hướng song tính, hoặc không rõ ràng, và đồng tính nữ
tại thời điểm khảo sát, về hành vi và bản sắc"[106][107]
Những nghiên cứu trên cho thấy:
Tính cố định hoặc linh động của thiên hướng tình dục phụ thuộc vào từng cá
nhân. Đối với nhiều người, thiên hướng tình dục là cố định và không thay đổi.
Nhưng với nhiều người khác, điều này lại không phải là bẩm sinh mà nó có thể biến
đổi theo thời gian, có thể từ dị tính sang đồng tính hoặc ngược lại. Sự biến đổi
diễn ra như thế nào phụ thuộc vào yếu tố cá nhân và yếu tố môi trường
(sự tác động của văn hóa xã hội, tôn giáo, gia đình, bạn bè...). Tiến sĩ Neil
Whitehead và vợ ông là Briar, hai thành viên của tổ chức ủng hộ liệu pháp chuyển
đổi NARTH, thông qua việc tổng kết nhều thống kê khác nhau, ghi nhận
tuyên bố của van den Aardweg rằng: trong 2/3 những trường hợp mà ông điều trị,
thiên hướng đồng tính đã biến mất hoặc chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện.[108]
Nhiều nghiên cứu báo cáo rằng:
nhiều người đã tự phủ định khuynh hướng đồng tính khi nó manh nha xuất hiện
trong tâm trí họ nhằm tránh phải xung đột với các giá trị xã hội và tôn giáo[109][110][111][112] Sau khi
xem xét các nghiên cứu, Judith Glassgold,
chủ tịch của Hiệp hội Tâm lý
học Hoa Kỳ phụ trách về tâm lý tình dục, cho biết một số người có sự
tự phủ định khuynh hướng đồng tính và "không có bằng chứng rõ ràng về
tác hại (của sự tự phủ định này)"[113]
Năm 2006, Tiến sĩ Jeffrey
Satinover cho biết: đã tồn tại các bằng chứng vững chắc dịch tễ học,
được xác nhận và khẳng định rộng rãi, rằng đồng tính luyến ái thể hiện thường
xuyên nhất ở tuổi vị thành niên.
Đối với một số vị thành niên, khuynh hướng đồng tính sẽ duy trì mãi về sau, nhưng
với số còn lại, nó sẽ giảm một cách tự nhiên theo sự trưởng thành, và cuối cùng
sẽ biến mất, trừ khi nó được "hỗ trợ và khuyến khích". Ông cũng
ghi nhận rằng các yếu tố chủ yếu ảnh hưởng đến sự phát triển giới tính của những
người trẻ tuổi là bối cảnh xã hội
và gia đình. Do đó, nếu xã hội ngày càng dung nạp hoặc cổ vũ cho đồng
tính luyến ái thì sẽ "dẫn đến số lượng ngày càng gia tăng của những người
tự nhận mình là đồng tính".[114] Lập luận này của Satinover được ông trích dẫn nhiều số liệu thống
kê để chứng minh.[114]
Nghiên cứu khácai?
ở Canada năm 2004 cho biết:
với những người thuộc nhóm trên 65 tuổi, tỷ lệ tự nhận mình là đồng tính hoặc
song tính là 0,37%, thấp hơn gần 6 lần so với tỷ lệ 1,96% ở nhóm 18-34 tuổi.[cần dẫn nguồn] Nghiên cứu 7.500 người ở Úc năm 2003 cho thấy: ở độ tuổi 20-24,
tỷ lệ đồng tính nam là 2,8% và đồng tính nữ là 4,6%, nhưng đến độ tuổi 50-54, tỷ
lệ tương ứng đã tụt xuống còn 1,9% và 1%[115] Nghiên cứu về thanh niên trong độ tuổi 21-26 ở New Zealand cho thấy: 1,9%
nam giới từ đồng tính trở thành bình thường, trong khi 1% từ bình thường trở
thành đồng tính (con số tương ứng ở nữ là 9,5% và 1,3%); hấp dẫn đồng tính là
không ổn định ở tuổi dậy thì, đặc biệt là ở nữ; tỷ lệ đồng tính nữ ở New
Zealand cao hơn nhiều so với Anh
và Mỹ (2
nước có thái độ xã hội khắt khe với đồng tính hơn so với New Zealand)[cần dẫn nguồn]. Những quan sát này, cùng với sự thay đổi về giáo dục, phù hợp
với một vai trò tác động to lớn của môi trường xã hội tạo nên người đồng tính[116]
Trong khi theo quan điểm của nhiều
người, những hành vi đồng tính là ‘không tự nhiên’ và ‘không bình thường’,[34] những nghiên cứu chỉ ra rằng đồng
tính luyến ái là một ví dụ cho thấy sự đa dạng của tình dục loài
người và nó không phải là nguyên nhân dẫn tới ảnh hưởng tâm lý xấu.[1][36] Từ cuối những năm
1990, nhiều nghiên cứu ngẫu nhiênai?
đã buộc các nhà tâm lý trị liệu xác nhận rằng đồng tính và song tính luyến ái đi
kèm với tỷ lệ gia tăng của bệnh tâm thần,
nhưng họ nhanh chóng chỉ ra rằng đó là kết quả của sự phân biệt đối xử, thành
kiến và kỳ thị.[36]
Tuy nhiên, Luật sư Mathew D.
Staver, chủ tịch tổ chức chống đồng tính Liberty Counsel,[117] trong sách "Same
Sex Marriage: Putting Every Household At Risk" nói rằng có nhiều nghiên cứu
trong những năm gần đây đã lập luận chống lại quan niệm này, và cung cấp nhiều
bằng chứng cho thấy bản chất của người đồng tính và song tính luôn có liên kết
với sự gia tăng nguy cơ mắc bệnh tâm thần,
bất kể dù họ không bị kỳ thị. Ông Mathew D. Staver
còn dẫn báo cáo trong Tạp chí sức khỏe
tâm thần Havard, cho biết tỷ lệ người đồng tính Hà Lan gặp phải vấn đề
tâm lý vẫn cao hơn rất nhiều mức trung bình, dù Hà Lan là nước đặc biệt cởi mở
với đồng tính và hôn nhân đồng tính ở đây là hợp pháp.[118]
Theo nghiên cứu công bố năm 1997
của Paul Van de Ven
và cộng sự trên 256 người đồng tính cao tuổi (trên 49 tuổi), phần lớn ở Úc và New Zealand, về số lượng đối
tác tình dục cho thấy: 21,6% có từ 100 đến 500 bạn tình, chỉ 2,7% có duy nhất 1
bạn tình, các nhóm khác (gồm 2-10, 11-20, 21-50, 51-100, 501-1.000 và trên
1.000 bạn tình) chiếm tỉ lệ dao động từ 10,2-15,7%. Khoảng 45% đã có quan hệ
tình dục với từ 2 tới 10 bạn tình trong vòng 6 tháng gần nhất.[119] Khảo sát năm 1991 ở New York của Meyer-Balburg
H. Exner và cộng sự trên 121 nam đồng tính có HIV và 81 nam đồng tính không có
HIV cho kết quả: mỗi đồng tính nam có HIV, là nhóm có nhiều hành vi nguy cơ nhất,
có trung bình 308 đối tác tình dục trong suốt cuộc đời, trong khi con số này của
đồng tính nam không có HIV, nhóm có hành vi nguy cơ ít hơn, là 143[120] Đối với đồng tính nữ
cũng tương tự, nhiều người có quan hệ tình dục với cả nam lẫn nữ. Tỷ lệ đồng
tính nữ đã có hơn 50 bạn tình nam giới cao hơn gấp 4 lần so với phụ nữ bình thường.[121]
Khảo sát tại Mỹ cho thấy: 32% người
đồng tính nghiện rượu,[122] tỷ lệ lạm dụng thuốc của người đồng tính là khoảng 28-35%, so với
tỷ lệ 10-12% trong dân số nói chung.[123] Một nghiên cứu năm 2012 của Trung tâm tiến bộ
Hoa Kỳ (tổ chức chuyên nghiên cứu chính sách công cộng) cho biết:
25% người đồng tính và chuyển giới nghiện rượu so với mức 5-10% của toàn nước Mỹ,
đồng tính nam có tỷ lệ nghiện thuốc lá
cao hơn 2 lần, tỷ lệ dùng chất kích thích
gấp 12 lần, dùng cần sa
gấp 3,5 lần và heroin
gấp 9,5 lần so với nhóm nam giới còn lại.[cần dẫn nguồn] Các nghiên cứu phát hiện ra rằng người đồng tính ở Đan Mạch
- nơi rất khoan dung với đồng tính - có tuổi thọ trung bình chỉ là 51 đối với
nam và 56 với nữ, trong khi tuổi trung bình của người Đan Mạch là 74 với nam và
78 với nữ. Ở Na Uy,
đồng tính có tuổi thọ trung bình thấp hơn 25 tuổi so với trung bình cả nước.[cần dẫn nguồn]
Theo tiến sĩ Richard
Fitzgibbons thuộc tổ chức thúc đẩy sức khỏe hôn nhân Institute for
Marital Healing (Viện Chữa trị Hôn Nhân)[124] thì ông quan sát thấy có bằng chứng rằng đồng tính luyến ái tự
nó là một biểu hiện của một rối loạn tâm lý. Fitzgibbons cho rằng chứng rối loạn
này được đi kèm với một loạt các vấn đề sức khỏe tâm thần, bao gồm cả "trầm
cảm nặng, ý định tự sát,
rối loạn lo âu, lạm dụng chất kích thích, rối loạn hành vi, lòng tự trọng thấp ở
nam giới và quan hệ tình dục bừa bãi, không có khả năng duy trì các mối quan hệ
đã cam kết". Tiến sĩ Neil Whitehead
cho biết: "Các nghiên cứu gần đây cho thấy người đồng tính có nguy cơ bị
các vấn đề tâm thần lớn hơn đáng kể so với người dị tính... tỷ lệ tự tử, trầm cảm,
chứng háu ăn, rối loạn nhân
cách chống xã hội, và lạm dụng chất kích thích
cao hơn. Các nghiên cứu được thực hiện tại Hà Lan cho thấy rất nhiều
chứng tâm thần ở những người đồng tính, dù đây là đất nước mà sự khoan dung với
đồng tính lớn hơn ở hầu hết các nước khác. Sự kỳ thị xã hội lớn hơn tại Hoa Kỳ đã
không dẫn đến mức độ cao hơn của các vấn đề tâm thần." Ông khẳng định:
"Lý do phù hợp nhất chính là đồng tính luyến ái - tự bản thân nó, trong
hình thức cực đoan nhất của nó, chính là sự rối loạn tâm lý". Vì vậy
theo các nhà nghiên cứu này, trong tương lai, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước
khi buộc phải ghi nhận việc điều trị tâm lý đối với người đồng tính và song
tính.[125] Theo Tiến sĩ Neil Whitehead
thì trong tương lai, các nghiên cứu sâu hơn và không bị chính trị can thiệp có
thể sẽ đưa đồng tính trở lại danh sách các chứng bệnh tâm thần.[126]
Bài chi tiết: Quan hệ đồng giới
Mỗi người đồng tính có thể thể hiện
tình dục của họ bằng cách này hay cách khác, và cũng có thể không có hành vi
nào thể hiện ra.[127] Một số chủ yếu quan hệ tình dục với người cùng giới, một số chủ
yếu với người khác giới, cả hai giới hoặc kiêng tình dục.[127] Nghiên cứu cho thấy
nhiều người đồng tính mong muốn có mối quan hệ bền vững và một phần trong số họ
cũng đã thực hiện được. Một kết quả thống kê cho thấy 40% đến 60% đồng tính nam
và 45% đến 80% đồng tính nữ hiện đang có một quan hệ tình cảm.[128] Có những nghiên cứu
cho thấy các cặp đồng tính và các cặp dị tính là tương đương nhau về mặt toại
nguyện và sự gắn kết nhiều hay ít trong quan hệ tình cảm.[129][130] Nghiên cứu cho thấy đặc
điểm tuổi tác và giới tính có liên quan nhiều đến sự toại nguyện và sự gắn kết
hơn là thiên hướng tình dục; người đồng tính và người dị tính có chung những
mong muốn và lý tưởng trong tình cảm.[131]
Tuy nhiên thống kê cũng cho thấy
chỉ có 18-28% cặp đồng tính nam và 8-21% cặp đồng tính nữ ở Hoa Kỳ đã sống với
nhau được 10 năm trở lên.[132] Khảo sát ở Na Uy và Thụy Điển cho thấy: các cặp đồng tính nam
có tỷ lệ ly hôn cao hơn 50%, với đồng tính nữ cao hơn 167% so với các cặp vợ chồng
nam-nữ thông thường[133] Đại học Chicago
và nhà xã hội học Edward Laumann
lập luận rằng "cư dân đồng tính điển hình trong thành phố dành hầu hết
cuộc sống trong các mối quan hệ tình cảm mang tính "giao dịch", hoặc
chỉ duy trì được quan hệ ngắn hơn sáu tháng".[134]
Một nghiên cứu về đồng tính nam
ở Hà Lan được công bố trong tạp chí AIDS
phát hiện ra rằng "thời gian có quan hệ ổn định" với mỗi bạn tình chỉ
là 1 năm rưỡi, và mỗi đồng tính nam có trung bình 8 đối tác tình dục mỗi năm[135] Đối với đồng tính nữ,
nhiều người có quan hệ tình dục với cả nam giới. Tỷ lệ đồng tính nữ đã có hơn
50 bạn tình nam giới cao hơn gấp 4 lần so với phụ nữ bình thường.[121] Như vậy quan hệ giữa
các cặp đồng tính kém bền vững hơn nhiều các cặp dị tính, trong khi số bạn tình
lại nhiều hơn hẳn. Lý do được đưa ra là họ ít có ràng buộc, chẳng hạn như không
có hôn thú và con cái, bên cạnh đó là do lối sống thích tìm kiếm nhiều bạn tình
mới của họ. Trong nghiên cứu của Michael Pollack,
ông thấy rằng "ít khi mối quan hệ đồng tính kéo dài hơn hai năm, nhiều đàn
ông đồng tính cho biết họ đã có hàng trăm bạn tình"[136]
Các tổ chức ủng hộ đồng tính vẫn
tuyên truyền rằng tình yêu đồng tính không có gì khác biệt so với tình yêu
nam-nữ, tuy nhiên thực tế lại rất khác. Chính bản thân "văn hóa đồng
tính" luôn thôi thúc người đồng tính liên tục tìm kiếm các bạn tình mới,
thay vì tôn trọng chế độ một vợ một chồng như các cặp dị tính.[137] Andrew Sullivan,
một tác giả nổi tiếng về đồng tính, cho biết các cặp đồng tính có các tiêu chuẩn
đạo đức
rất khác biệt so với thông thường. Một trong số đó là "sự tồn tại các bạn
tình ngoài hôn nhân", họ luôn muốn tìm nhiều bạn tình riêng dù vẫn đang
chung sống với nhau. Các cặp đồng tính không xem đó là hành vi ngoại tình
mà lại coi đó là điều cần thiết trong lối sống của họ.
Một khảo sát của Tạp chí Nghiên cứu
Giới tính cho thấy: chỉ có 2,7% số người đồng tính lớn tuổi là chung
thủy với duy nhất 1 bạn tình trong suốt cuộc đời của họ, so với tỷ lệ trên 80% ở
những người bình thường.[138] Trong nghiên cứu được công bố trên Tạp chí Nghiên cứu
Giới tính, Paul Van de Ven khảo sát 2.583 nam đồng tính lớn tuổi và
thấy rằng "số lượng bạn tình phổ biến (của nam đồng tính) là 101-500.
Ngoài ra, 10,2% đến 15,7% đã có từ 501 đến 1.000 bạn tình. 10,2% đến 15,7% cho
biết đã có hơn 1.000 bạn tình.[139]
Nghiên cứu của Sondra E.
Solomon và Esther D.
Rothblum cho biết: khi được hỏi về thái độ đối với việc quan hệ tình
dục với người khác ngoài bạn tình, 40,3% nam đồng tính (đã đăng ký kết hợp dân
sự) đã từng thảo luận và chấp nhận điều đó trong vài hoàn cảnh, so với chỉ 3,5%
ở nam giới đã kết hôn với nữ; số nam đồng tính phản đối là 50,4% so với 78,6% ở
nam giới kết hôn với nữ. Có 58,3% nam đồng tính (đã đăng ký kết hợp dân sự) có
quan hệ tình dục ngoài bạn tình, so với 15,2% ở nam kết hôn với nữ.[140]
Nhà nghiên cứu Brad Hayton
cung cấp cái nhìn sâu sắc thái độ của nhiều người đồng tính đối với cam kết hôn nhân:
Người đồng tính có niềm tin rằng
mối quan hệ hôn nhân chỉ là tạm thời và chủ yếu là vì bản năng
tình dục. Quan hệ tình dục giữa họ chủ yếu vì niềm vui chứ không phải vì sự
sinh sản. Và họ tin rằng nguyên tắc một vợ một chồng trong hôn nhân không phải
là tiêu chuẩn và cũng không cần được khuyến khích.[141]
Xem thêm: Liệu pháp chuyển
đổi
Vài người đồng tính và song tính
tìm cách giảm bớt ham muốn, tránh xa quan hệ đồng giới hoặc thay đổi thiên hướng
tình dục. Họ thay đổi bằng trị liệu, thực hiện quy tắc tôn giáo hoặc tham gia
vào các nhóm ex-gay
(như nhóm Exodus
International). Các tổ chức này thường có quan hệ mật thiết với các
nhóm tôn giáo.[142] Năm 2009, Hiệp hội Tâm lý học Hoa Kỳ, sau khi xem xét 83 cuộc
nghiên cứu về các liệu pháp chuyển đổi được thực hiện từ năm 1960, đã tuyên bố
không có bằng chứng cho thấy nỗ lực thay đổi thiên hướng tình dục sẽ đưa lại kết
quả, và cho biết một số nghiên cứu cho thấy các nỗ lực này có thể sẽ gây hại, dẫn
đến sầu muộn và các ý tưởng tự tử.[143] Nhiều tổ chức sức khỏe và tâm thần phương Tây tin rằng thiên hướng
tình dục luôn tiến triển trong suốt cuộc đời[104] và họ tôn trọng sự tự quyết định của mỗi người.[144] Các tổ chức này khuyến
cáo rằng không nên cố gắng thay đổi thiên hướng tình dục vì lo ngại có tác hại
nào đó.[145] Hoạt động của các nhóm ex-gay và việc trị liệu trong trường học
tại Hoa Kỳ bị tranh cãi nhưng lại được các tòa án Mỹ cho phép.[146] Năm 2012, tiểu bang
California ở Hoa Kỳ đã thông qua đạo luật cấm áp dụng liệu pháp chuyển đổi đối
với vị thành niên.[147]
Tuy nhiên, các nhà ủng hộ liệu
pháp trị liệu thì cho rằng họ đã đạt thành công trong nhiều trường hợp. Theo
báo cáo của Jeffrey
Satinover, ông đạt được tỉ lệ 50-70% thành công trong việc thay đổi
khuynh hướng tình dục từ đồng tính trở thành bình thường.[148] Các nghiên cứu tương tự
đã khiến một số chuyên gia thừa nhận rằng khuynh hướng tình dục không phải là bất
biến và việc thay đổi nó là có thể. Nhiều người đồng tính (dù không phải là tất
cả) có thể thay đổi khuynh hướng tình dục của mình thông qua một loạt các nỗ lực
tâm lý và tư vấn.[149] Báo cáo năm 2009 của Hiệp hội Tâm lý học Hoa Kỳ cũng có đánh
giá đột phá về trị liệu đối với khách hàng đồng tính muốn đấu tranh để vẫn
trung thành với đức tin tôn giáo và không chấp nhận mình là đồng tính. Chủ tịch
của Liên minh Công
giáo quốc tế, Alan Chambers,
mô tả bản thân mình là một người "đã vượt qua thu hút đồng tính không
mong muốn", và ông bày tỏ sự hài lòng với phần này của báo cáo.[143]
Bà Judith Glassgold
hi vọng rằng báo cáo 2009 sẽ làm dịu tranh cãi giữa 2 bên ủng hộ và phản đối: "Các
nhà tâm lý tôn giáo nên nhìn nhận khía cạnh tích cực của người đồng tính. Các
nhà trị liệu thế tục thì phải nhận ra rằng một số người sẽ chọn đức tin của họ
thay vì ham muốn tình dục.".[143]
Bài chi tiết: Rối loạn định dạng
giới
Cần phân biệt người có xu hướng
tình dục đồng giới khác với ba dạng khác:[150]
•
Trạng thái tự cho bản thân thuộc
giới tính khác: những người hoàn toàn bình thường về giải phẫu và sinh học nhưng
tự cho bản thân thuộc giới tính khác và tìm cách thực hiện ý định chuyển đổi giới
tính bằng các phương pháp phẫu thuật và sinh hóa (tiêm Hormone).
•
Trạng thái tự cải trang quần áo để
biểu lộ thành giới khác: là những người chỉ thích mặc quần áo khác giới để cảm
thấy mình đặc biệt so với người khác.
Những trường hợp này còn gọi là Rối loạn định dạng
giới (gender identity disorder). Rối loạn định dạng giới được phân
loại như là một chứng rối loạn tâm thần
bởi Trung tâm quốc tế
về Phân loại bệnh và các vấn đề sức khỏe liên quan, biểu hiện của nó
là những hành vi, thái độ chối bỏ giới tính của bản thân mình, gồm 3 tiêu chuẩn
chẩn đoán:[151]
•
Muốn được sống và chấp nhận như một
người khác giới tính, thường đi kèm với những mong muốn làm cho cơ thể, ngoại
hình càng giống người khác giới càng tốt (qua trang phục, đi đứng, cách cư xử,
thậm chí qua phẫu thuật chuyển giới), dù các bộ phận giới tính và sinh lý cơ thể
của họ hoàn toàn bình thường và không bị dị tật.
•
Tâm lý trên tồn tại liên tục
trong ít nhất hai năm.
•
Rối loạn này không phải là một
triệu chứng của một chứng rối loạn tâm thần khác hoặc sự bất thường của nhiễm sắc
thể.
Như vậy, Đồng tính luyến ái không
phải là rối loạn định dạng giới. Nhưng ngược lại, Rối loạn định dạng giới nếu
không được phát hiện và chữa trị thì bệnh nhân sẽ chuyển biến thành Đồng tính
luyến ái hoặc sẽ đi tiến hành chuyển đổi giới
tính. Một nghiên cứu của Hiệp hội Tâm thần
học Mỹ cũng khẳng định: 75% thiếu niên bị rối loạn định dạng giới sẽ
có xu hướng đồng tính khi bước vào tuổi vị thành niên.[152]
Bài chi tiết: Nhân khẩu học
thiên hướng tình dục
Thống kê tỉ lệ người đồng tính gặp
phải một số khó khăn:
•
Phải lựa chọn yếu tố nào để xác định
một người là đồng tính. Số người có ham muốn quan hệ đồng giới có thể nhiều hơn
số người thực hiện ham muốn đó, hoặc số người thực hiện này lại có thể nhiều hơn
số người tự nhận mình là đồng tính/song tính.[153]
Số liệu về tỉ lệ người đồng tính
có ý nghĩa trong việc hoạch định các chính sách chẳng hạn như xác định chi phí
và phúc lợi của từng gia đình, tác động của việc hợp pháp hóa đồng tính.[153]
Tỉ lệ người hoàn toàn đồng tính
trong dân chúng (ở các nước phương Tây) là từ 1% đến 10% tùy theo các nghiên cứu
khác nhau, đồng tính nam nhiều hơn đồng tính nữ.[154][155][156] Ở các nước
phương Đông chưa có nghiên cứu cụ thể, nhưng các ước tính tỷ lệ này có phần thấp
hơn phương Tây (thường dưới 1% dân số)
Các số liệu thay đổi tùy quốc
gia. Một nghiên cứu 1992 cho thấy 6,1% nam giới ở Vương quốc Anh
từng có hành vi tình dục đồng tính, trong khi ở Pháp là 4,1%.[157] Theo một thống kê
2003, 12% người Na Uy từng có hành vi quan hệ tình dục đồng giới.[158] Trong một cuộc thăm dò
2008, trong khi chỉ có 6% người Anh tự nhận là đồng tính hoặc song tính, 13% người
Anh đã từng có hành vi tình dục nào đó với người cùng giới.[159]
Bài chi tiết: Đồng tính luyến
ái ở loài vật
Roy và Silo,
hai con chim cánh cụt đực ở vườn thú Trung
tâm, New York,
tương tự như trong hình, đã nổi tiếng trên thế giới khi chúng cặp đôi và được
cho một trứng để ấp và nuôi con. Chúng đã thành công.[160]
Hành vi đồng tính cũng có ở nhiều
loài động vật.[161] Các biểu hiện về hành
vi đồng tính thật sự có ở một số loài trong thế giới động vật,
đặc biệt trong các loài chim biển, động vật có vú, khỉ và các loài linh trưởng
lớn. Đã có 1500 trường hợp được quan sát, trong đó có khoảng 500 trường hợp được
miêu tả khá cụ thể.[162][163]
Có những đôi chim cánh cụt đực
coi nhau như những người bạn đời. Chúng xây tổ cùng nhau, lấy một hòn đá thay
trứng để ấp. Năm 2004, ở Central Park Zoo,
Mỹ, người ta đã thay một hòn đá của đôi chim cánh cụt đực bằng một quả trứng thật,
kết quả là đôi chim đó đã chăm sóc quả trứng này cũng như con non nở ra như
chính con của chúng. Hiện tượng này cũng được báo cáo bởi một số vườn thú khác.[164][165] Jannet Mann, giáo sư của
Đại học
Georgetown cho rằng, các biểu hiện đồng tính ở động vật, ít nhất là ở
cá heo, là một giải pháp về
tiến hóa để giảm thiểu sự xâm chiếm lãnh thổ, đặc biệt là giữa những con đực[cần dẫn nguồn].
Tuy vậy, theo nhà di truyền học
Simon Levay
vào năm 1996 thì: "Mặc dù hành vi tình dục đồng giới là khá phổ biến
trong thế giới động vật, nhưng có vẻ là rất hiếm khi các loài vật có khuynh hướng
lâu dài để tham gia vào các hành vi như vậy trong khi lại từ chối các hoạt động
tình dục khác giới tính. Thiên hướng tình dục đồng tính (thuật ngữ được dùng với
loài người), nếu chúng ta có thể nói về điều đó ở động vật, có vẻ là rất hiếm".
Chỉ có một loài động vật (trừ loài người) được ghi nhận là có những cá thể đực
chỉ giao phối đồng tính trong khi từ chối giao phối với những con cái, đó là cừu Ovis[93][166]
Bài chi tiết: Luật về đồng
tính luyến ái
Mặc dù đồng tính luyến ái đã
không còn bị coi là phạm pháp nhiều nơi ở phương Tây,
chẳng hạn như[167][168] Ba Lan
1932, Đan Mạch
1933, Thụy Điển
1944 và Anh 1967, cộng đồng đồng
tính vẫn chưa có quyền hợp pháp dẫu chỉ là hạn chế cho đến giữa những năm 70. Một
bước ngoặt quan trọng là vào năm 1973, Hiệp hội Tâm thần
Hoa Kỳ đưa đồng tính luyến ái ra khỏi Danh sách các rối loạn tâm thần.[169][170] Năm 1977, Québec tại Canada đã trở thành bang đầu
tiên cấm kỳ thị dựa trên thiên hướng tình dục.[170] Những năm 80 và 90,
nhiều nước phát triển đã hợp pháp hóa đồng tính luyến ái và cấm kỳ thị người đồng
tính trong công việc, cư trú và dịch vụ. Tính tới cuối năm 2013, trong tổng số
207 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, có 16 quốc gia đã hợp pháp hóa hôn
nhân đồng tính, 17 nước chấp nhận hình thức đăng ký sống chung. Ngược lại, có
khoảng 80 nước coi hành vi đồng tính là tội phạm với các mức án phạt khác nhau
(có 8 nước có mức án tử hình).
Tới năm 2013, không có quốc gia
châu Á nào công nhận hôn nhân đồng tính hoặc đăng ký sống chung. Tại Thái Lan có cộng đồng LGBT sôi nổi, nhưng điều
này chỉ có ở ngành kinh doanh giải trí thu lợi nhuận vốn tách biệt với nền
chính trị và xã hội Thái bảo thủ.[171] Ở những quốc gia Hồi giáo như Indonesia đã ban hành luật
cấm nghiêm khắc chống lại người đồng tính. Quan hệ tình dục đồng tính có thể bị
phạt 20 năm tù và bị đánh roi ở Malaysia.
Ở Singapore, quan hệ tình dục
đồng tính nam là bất hợp pháp tuy nhiên luật này thường không được thực thi. Năm
2003 ở Đài Loan,
một dự luật được đưa ra để công nhận hôn nhân đồng tính đã không đạt đủ số phiếu
để thông qua.[171] Ở Nhật Bản,
văn hóa và những tôn giáo lớn không có thái độ thù ghét những cá nhân đồng
tính, nước này không có luật nào chống lại đồng tính luyến ái nhưng hôn nhân đồng
tính thì không được công nhận.[172]
Ở khu vực Trung Đông vốn tập
trung nhiều nước đạo Hồi, đồng tính luyến ái bị pháp luật cấm nghiêm khắc. Duy
nhất ở Israel, quyền của người đồng
tính được pháp luật hỗ trợ.[173] Israel là nước có tỉ lệ ủng hộ hôn nhân đồng giới cao nhất thế
giới với 61% người dân ủng hộ.[174] Israel
là nước châu Á đầu tiên và duy nhất cho đến nay công nhận sự chung sống không đăng
ký của cặp đôi đồng giới. Mặc dù chưa công nhận hôn nhân đồng giới, Israel là
quốc gia Trung Đông đầu tiên và duy nhất cho đến nay công nhận hôn nhân đồng giới
ở nước khác. Kỳ thị dựa trên thiên hướng tình dục bị cấm vào năm 1992. Theo một
quyết định năm 2008, các cặp đồng giới cũng được quyền nhận con nuôi. Ở đây, người
đồng tính được quyền công khai tham gia quân ngũ.[175][176][177][178][179][180][181][182]
Việc công nhận hôn nhân đồng tính
hay không là chủ đề tranh cãi tại nhiều nơi trên thế giới. Những người ủng hộ
cho rằng việc công nhận hôn nhân đồng tính là thể hiện sự bình đẳng giữa con người,
rằng pháp luật không nên ngăn cản việc kết hôn của con người nếu họ thực sự muốn
vậy. Ngược lại, nhiều người phản đối hôn nhân đồng tính bởi lo ngại những hệ lụy
mà nó gây ra cho xã hội, đặc biệt là với trẻ em.
Từ đầu thế kỷ 21, một số nước Tây
phương bắt đầu công nhận hôn nhân đồng tính. Tính đến cuối năm 2013 đã có 16 quốc
gia trên thế giới công nhận, bao gồm: Anh, Argentina, Bỉ, Bồ Đào Nha,
Brasil, Canada, Đan Mạch,
Iceland, Hà Lan, Na Uy, Nam Phi,
Pháp, Tây Ban Nha, Thụy Điển,
và Uruguay; thêm vào đó nhiều
địa phương cấp thấp hơn (bang, thành phố) ở México và Hoa Kỳ cũng công nhận. Tại
nhiều nước phương Tây, các cuộc thăm dò ý kiến cho thấy ngày càng có nhiều người
ủng hộ hôn nhân đồng tính.[183] Mặt khác, tại các nước Hồi giáo và các nước đang phát triển ở
châu Á và châu Phi, các cuộc thăm dò ý kiến vẫn cho thấy người dân kịch liệt phản
đối người đồng tính cũng như hôn nhân đồng tính.[184]
Các tổ chức khoa học ủng hộ hôn
nhân đồng tính gồm có: Hội Tâm lý học Hoa Kỳ,[185] Hội Tâm lý học Canada,[186] Đoàn Bác sĩ Tâm lý
Hoàng gia,[187] Hội Xã hội học Hoa Kỳ,[188] Hội Y khoa Hoa Kỳ,[189] Học viện Nhi khoa Hoa Kỳ,[190] Hội Nhân loại học Hoa Kỳ.[191] Các tổ chức này cho rằng các nghiên cứu chuyên ngành của họ cho
thấy hôn nhân đồng tính không tác hại đến xã hội mà còn đem lại nhiều cái lợi về
mặt tinh thần và sức khỏe cho những người đồng tính cũng như con cái họ.
Các tổ chức phản đối hôn nhân đồng
tính bao gồm chủ yếu là các tổ chức tôn giáo (ví dụ như Hiệp hội gia
đình Hoa Kỳ, Tổ chức Tầm nhìn
nước Mỹ, Hội đồng Nghiên
cứu gia đình, Viện Nghiên cứu
gia đình Hoa Kỳ, Tổ chức Quốc gia
về hôn nhân...).[192] Các tổ chức này tuyên bố: việc họ phản đối hôn nhân đồng tính
là nhằm bảo vệ các giá trị gia đình truyền
thống, bảo vệ trẻ em trước các tác động tiêu cực của hôn nhân đồng
tính[193][194] Các tổ chức
này cho rằng hôn nhân đồng giới sẽ làm xói mòn định nghĩa, giá trị truyền thống
về hôn nhân giữa nam và nữ từ lâu nay, khiến việc sinh con ngoài
giá thú phổ biến hơn, mục đích cơ bản nhất của hôn nhân (sinh sản và chăm sóc trẻ
em) sẽ bị coi thường, tước đi quyền có được cả cha lẫn mẹ của trẻ em và điều
này sẽ khiến trẻ em chịu nhiều ảnh hưởng về tâm lý và lối sống, các vấn đề này
sẽ dẫn đến nhiều tác động tiêu cực cho tương lai của xã hội[195][196][197][198][199][200][201] (xem chi tiết tại Phản đối hôn
nhân đồng tính).
Bài chi tiết: Người đồng tính,
song tính hoặc hoán tính làm cha mẹ
Giáo sư Judith Stacey
thuộc Đại học New York
cho biết: "Hiếm khi nào có nhiều sự đồng thuận trong bất kỳ lĩnh vực khoa
học xã hội như vấn đề nuội dạy con cái của cha mẹ đồng tính, đó là lý do Viện hàn lâm Nhi
khoa Hoa Kỳ và tất cả các tổ chức nghề nghiệp lớn có chuyên môn liên
quan tới phúc lợi xã hội về trẻ em đã ban hành báo cáo và nghị quyết ủng hộ quyền
làm cha mẹ của người đồng tính nam và đồng tính nữ "[202].
Tất cả các hội ngành nghề nghiên
cứu khoa học chuyên nghiệp lớn và uy tín nhất thế giới về tâm thần học,
tâm lý học,
xã hội học,
nhân chủng học,
trẻ em học, lao động học...
của Hoa Kỳ,
Canada và Australia như: Hiệp hội tâm thần
học Hoa Kỳ,Hiệp hội tâm lý
học Hoa Kỳ, Hiệp hội xã hội
học Hoa Kỳ, Hiệp hội nhân chủng
học Hoa Kỳ, Hiệp hội y khoa
Hoa Kỳ, Viện hàn lâm Nhi
khoa Hoa Kỳ, Học viện trẻ vị
thành niên và tâm thần học Hoa Kỳ, Hiệp hội bác sĩ
gia đình Hoa Kỳ, Hiệp hội hôn
nhân và gia đình trị liệu Hoa Kỳ, Hiệp hội quốc
gia người lao động xã hội Hoa Kỳ, Hiệp hội phân
tâm học Hoa Kỳ, Hiệp hội tâm lý
học Canada, Hiệp hội tâm lý
- xã hội học Úc, Đại học tâm lý học
hoàng gia Ạnh... đều đồng thuận rằng:[3][203][204][205][206][207][208][209][210][210].
[186][190][203][205][211][212][213]
•
Không có sự liên quan giữa thiên
hướng tình dục của cha mẹ với sự phát triển của trẻ em. Sự thành công của trẻ
em phụ thuộc vào chất lượng gia đình (mối quan hệ hạnh phúc của cặp cha mẹ, mối
quan hệ đối xử và nuôi dạy của cha mẹ với con cái, sự hỗ trợ của xã hội với họ...),
không phụ thuộc vào khuynh hướng tình dục của cha mẹ.
•
Các cặp cha mẹ đồng tính nam và đồng
tính nữ đều có khả năng nuôi dạy con cái tốt như các cha mẹ dị tính.
•
Trẻ em nuôi dạy bởi các cặp cha mẹ
đồng tính nam và đồng tính nữ có sự phát triển bình thường và lành mạnh về tâm
sinh lý, thể chất, giới tính và hành vi xã hội.
•
Bác bỏ quan điểm của các cá nhân,
tổ chức chống đối hôn nhân đồng tính rằng trẻ em nuôi bởi các cha mẹ đồng tính
dễ trở thành đồng tính hơn hay thể hiện sự phát triển tâm lý lệch lạc. Các quan
điểm này không được hỗ trợ bởi khoa học hoặc dựa vào số ít các nghiên cứu có
sai sót nghiêm trọng về phương pháp luận đã bị bác bỏ. Không có bất kỳ bằng chứng
thuyết phục nào hỗ trợ cho quan điểm con cái nuôi bởi các cha mẹ đồng tính là
không tốt bằng hay có bất cứ nguy cơ nào so với con cái của các cha mẹ khác giới.
Nhiều người đồng tính, song tính
có thể trở thành cha hoặc mẹ bằng nhiều cách như xin con nuôi, thụ tinh nhân tạo
hoặc nhận đỡ đầu hoặc có khi có con riêng của một người với vợ hoặc chồng cũ là
dị tính luyến ái,
hoặc nhờ sinh con hộ.[214][215][216][217] Theo điều tra dân số Hoa Kỳ năm 2000, 33% cặp đồng giới nữ và
22% cặp đồng giới nam đang sống với ít nhất một người con dưới 18 tuổi.[38] Vài trẻ không biết rằng cha/mẹ của
chúng là người đồng tính/song tính. Tình trạng công khai thiên
hướng tình dục cũng khác nhau và vài người không bao giờ công khai với
con mình.[218][219]
Người LGBT làm cha mẹ nói chung
và nhận con nuôi nói riêng là vấn đề gây tranh cãi ở nhiều nước phương Tây và
thường được xem là cuộc chiến văn hóa giữa quan niệm bảo thủ và tự do. Tháng 1
năm 2008, Tòa án châu Âu về quyền con người tuyên bố các cặp cùng giới có quyền
nhận con nuôi.[220][221] Ở Hoa Kỳ, người đồng tính/song tính có thể nhận con nuôi một
cách hợp pháp ở tất cả các tiểu bang trừ Florida.[222]
Nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy
kết quả rằng người đồng tính cũng thích hợp và có khả năng làm cha/mẹ như người
dị tính.[212][223] Các nghiên cứu này ghi nhận rằng không có sự liên quan giữa
thiên hướng tình dục của cha/mẹ với sự điều chỉnh tình cảm, tâm lý và hành vi của
đứa trẻ.,[204][212][223] và hôn nhân sẽ nâng cao tình trạng tài chính, tâm lý, thể chất
và rằng việc được nuôi dưỡng bởi một cặp được pháp luật công nhận sẽ tốt cho đứa
trẻ.[204][223] Giáo sư
Judith Stacey, Đại học New York
cho rằng khoa học xã hội
có sự đồng thuận cao về vấn đề con nuôi của người đồng tính, do đó Viện Nhi khoa
Hoa Kỳ và các tổ chức chuyên ngành về bảo vệ trẻ em đã có những báo
cáo hỗ trợ quyền nuôi con của người đồng tính.[202]
Một vấn đề quan tâm là khi con
cái được nuôi bởi những người đồng tính có khả năng trở thành đồng tính khi lớn
lên hay bị rối loạn về giới tính hay không. Các nghiên cứu của nhiều nhà khoa học
như Kirk Patrick,
Susan Golombok,
Ann Spencer,
Michael Rutter,
Richard Green...
cho biết: Khi nghiên cứu các cặp sinh đôi và con
nuôi của các cặp đồng tính nữ, bằng chứng cho thấy thiên hướng tình
dục là kết quả tác động phức tạp từ cả yếu tố sinh học và yếu tố môi
trường và sự nuôi dạy. Các nghiên cứu này đã tìm thấy sự liên hệ về việc phát
triển thiên hướng tình dục của trẻ em theo chiều hướng tương tự như cha mẹ nuôi
của chúng, có nghĩa là nếu cha mẹ nuôi là người đồng tính thì khả năng đứa trẻ
có hành vi đồng tính sẽ tăng lên (để biết thêm chi tiết, xin mời đọc Yếu tố môi trường
trong thiên hướng tình dục).[224][225][226]
Một nghiên cứu mới vào năm 2012 của
Mark Regnerus,
giáo sư tại Đại học Texas
được đăng trên Tạp chí nghiên cứu
xã hội Hoa Kỳ đã cung cấp thêm nhiều thông tin về vấn đề này. Nghiên
cứu khảo sát 15.000 thanh niên, khảo sát kỹ 3.000 thanh niên trong đó 175 được
nuôi lớn bởi người đồng tính nữ và 73 bởi người đồng tính nam. Kết quả cho thấy:
trong ngắn hạn, các cặp đồng tính có thể nuôi con tốt như vợ chồng thông thường;
nhưng về dài hạn, sự khiếm khuyết về giới tính (thiếu vắng cha hoặc mẹ để nuôi
dạy đứa trẻ) là không thể khắc phục được, và con nuôi của họ khi bước vào tuổi
thành niên sẽ gặp phải nhiều vấn đề hơn hẳn so với con cái của những gia đình
thông thường, cụ thể[227]:
Vấn đề gặp phải
|
Con nuôi cặp đồng tính nữ
|
Con nuôi cặp đồng tính nam
|
Gia đình thông thường
|
Thất nghiệp
|
28%
|
20%
|
15%
|
Có ý định tự tử
|
12%
|
24%
|
9%
|
Phải điều trị tâm lý gần đây
|
19%
|
19%
|
9%
|
Có quan hệ đồng tính
|
7%
|
12%
|
2%
|
Bị cưỡng ép quan hệ tình dục
|
31%
|
25%
|
11%
|
Mark Regnerus tin rằng còn quá sớm
đưa ra các kết luận sâu rộng về ảnh hưởng đối với con cái của các cặp đồng
tính, và hiện không có bằng chứng thuyết phục rằng con cái của cặp đồng tính
khác biệt so với những đứa trẻ có đủ cha mẹ. Trước khi có nhiều bằng chứng hơn,
Nhà nước nên thận trọng và nên quy định hôn nhân trong phạm vi truyền thống (1
nam và 1 nữ), Regnerus tin rằng đó là điều tốt nhất dành cho trẻ em.[228]
Nghiên cứu trên của Mark Regnerus
nhận được sự ủng hộ của Trường Cao đẳng
nhi khoa Hoa Kỳ, một tổ chức quốc gia của các bác sĩ nhi khoa và các chuyên gia
chăm sóc sức khỏe và giáo dục dành cho trẻ em. Hội đồng Nghiên
cứu gia đình Hoa Kỳ đã có bài phân tích ủng hộ nghiên cứu và cho biết:
nhờ mẫu thống kê lớn nên nghiên cứu này có ý nghĩa rất quan trọng cho biết về
tình trạng của trẻ em trong gia đình đồng tính về dài hạn, cũng như bản chất
"bất ổn định" của cặp đồng tính. Nghiên cứu này đã xóa tan những ngộ
nhận về việc "cha mẹ đồng tính không khác cha mẹ thường". Kết
quả của nó tương đồng với nghiên cứu của các chuyên gia nghiên cứu chính sách
gia đình, và không có gì đáng ngạc nhiên khi nghiên cứu này bị tấn công quyết
liệt các nhà hoạt động ủng hộ đồng tính[229]
Sau khi Mark Regnerus công bố
nghiên cứu của mình trên một tạp chí, hơn 200 nhà khoa học đã cùng ký tên và gửi
một bức thư cho tạp chí này bày tỏ "những mối lo ngại đáng kể về giá trị của
bài báo này". Các nhà nghiên cứu đã cùng chỉ ra nhiều bất ổn, không phù hợp
thực tế, không chính xác trong phương pháp luận của Regnerus, cũng như đặt nghi
vấn về quá trình mà tạp chí này đã tiếp nhận, xem xét, chấp nhận nghiên cứu của
Regnerus và cho phép xuất bản không đảm bảo thời gian yêu cầu[230]. Đại học Texas
(nơi Mark Regnerus làm việc) đã đưa ra tuyên bố: "Nghiên cứu này của Mark
Regnerus là của riêng ông, không phản ánh quan điểm của Đại học Texas hay Hiệp
hội Xã hội học Mỹ", "những kết luận rút ra từ nghiên cứu của ông về
người đồng tính làm cha mẹ là cơ bản không hoàn thiện trên cơ sở khái niệm và
phương pháp luận", đồng thời các kết quả nghên cứu của Regnerus "đã
được trích dẫn trong các nỗ lực không phù hợp nhằm hạn chế các quyền dân sự và
chính đáng của các đối tác LBGTQ và gia đình của họ"[231]. Đồng thời, Hiệp hội xã hội
học Hoa Kỳ (ASA) đã nêu ra 5 sai sót cơ bản không trong phương pháp
luận nghiên cứu của Mark Regnerus và kết luận: "Tóm lại, do sự đánh đồng
con cái của cha mẹ đồng tính với các cá nhân tự nhận rằng họ có cha hoặc mẹ
tham gia vào mối quan hệ yêu đương đồng tính, đánh đồng các cá nhân đó như con
cái của người mẹ hay người cha đồng tính, nghiên cứu của Regnerus đã che lấp thực
tế là nó đã không kiểm tra và xác thực con cái của hai bố mẹ đồng tính. Theo đó,
nó không thể bàn luận về các tác động của kết quả việc nuôi dạy của cha mẹ đồng
tính lên con cái".[232][233].
Tiến sĩ Stanton L. Jones,
giáo sư tâm lý học tại Đại học Wheaton,
nói rằng ông có Bảng tổng hợp ý kiến giữa các chuyên gia về điều này: "Tôi
sẽ không coi đồng tính luyến ái là một dạng bệnh giống như tâm thần phân liệt
hay rối loạn ám ảnh.
Nhưng cũng không thể xem nó là một "lối sống bình thường" giống như
kiểu sống nội tâm hoặc sống hướng ngoại."[60]
Mặt khác, trong cuốn sách "Lớn
lên trong một gia đình đồng tính nữ: Tác động với sự phát triển trẻ em",
2 tiến sĩ Fiona Tasker
và Susan Golombok,
quan sát thấy rằng 25% những thanh niên được nuôi bởi các bà mẹ đồng tính cũng đã
tham gia vào một mối quan hệ đồng tính, so với xấp xỉ 0% ở những thanh niên được
nuôi bởi các bà mẹ bình thường[234]
Tiến sĩ Trayce Hansen
cho biết: "Nghiên cứu của các nhà khoa học xã hội, mặc dù không dứt
khoát, cho thấy rằng trẻ em nuôi bởi các cặp đồng tính có nhiều khả năng tham
gia vào các hành vi đồng tính hơn so với các trẻ em khác. Các nghiên cứu cho đến
nay cho thấy khoảng 8% đến 21% con nuôi của các cặp đồng tính cuối cùng cũng sẽ
trở thành đồng tính. Để so sánh, tạm cho khoảng 2% dân số nói chung là đồng
tính. Do đó, nếu các tỷ lệ này được xác minh kĩ, con nuôi của các cặp đồng tính
có khả năng phát triển thành đồng tính cao hơn 4 đến 10 lần so với những đứa trẻ
khác."
Phân tích tổng hợp của Stacy và
Biblarz (năm 2001) cho thấy rằng: các bà mẹ nuôi là đồng tính nữ có ảnh hưởng lớn,
khiến con trai nuôi của họ trở nên nữ tính trong khi con gái nuôi thì lại trở
nên nam tính. Họ báo cáo: "...các cô gái vị thành niên
được nuôi bởi các bà mẹ đồng tính sẽ có tỷ lệ cao hơn về tình dục bừa bãi...
nói cách khác, trẻ em (đặc biệt là trẻ em gái) được nuôi bởi nữ đồng tính có xu
hướng đả phá các quan niệm giới tính truyền thống, trong khi trẻ em được nuôi bởi
các bà mẹ thông thường sẽ có biểu hiện phù hợp với giới tính của mình".
Một nghiên cứu năm 1996 bởi một nhà xã hội học Úc cho thấy: những đứa trẻ của
các cặp vợ chồng bình thường là giỏi nhất, trong khi con nuôi của các cặp vợ chồng
đồng tính lại học hành kém nhất, điều này đúng tại 9 trên 13 trường học được khảo
sát.[235]
Thái độ của xã hội về đồng tính
phản ánh thái độ của chính quyền và tôn giáo, đã thay đổi rất nhiều trong suốt
chiều dài lịch sử cũng như bề rộng của Trái Đất,
từ việc bắt mọi người đàn ông có quan hệ, đến việc chấp nhận, đến việc xem nó
như một tội nhỏ bị cấm đoán qua luật pháp và tòa án, cho đến việc xem nó như là
một trọng tội đáng bị xử tử.
Mỗi cá nhân sinh ra không tự bản
thân lựa chọn thiên hướng tình dục. Khoa học hiện đại cũng đã chứng minh và khẳng
định đồng tính luyến ái không phải là một bệnh tâm lý, nó là một trong các thiên hướng tình
dục bình thường của con người. Tuy nhiên trên thực tế, do thuộc
thiên hướng tình dục thiểu số, người đồng tính vẫn phải chịu sự thành kiến, kỳ
thị, phân biệt đối xử từ những người dị tính và xã hội nói chung. Hậu quả của
thành kiến, kỳ thị và phân biệt đối xử có thể khiến cho nhiều người đồng tính thường
xuyên gặp vấn đề tâm lý lo âu, áp lực, căng thẳng dẫn đến trầm cảm, thậm chí một
tỷ lệ cao từng có ý định và nỗ lực tự tử[236]. Một nghiên cứu của Viện Ontario Nghiên cứu Giáo dục, Trường Đại
học Toronto, Canada đã chỉ ra: "Người
đồng tính nam và nữ thường trải cảm giác tiêu cực về tâm lý khi họ lần đầu tiên
nhận ra xu hướng đồng tính luyến ái của mình trong thời niên thiếu hay tuổi trưởng
thành. Điều này làm cho quá trình hình thành bản sắc giới tính diễn ra khó khăn
hơn và có thể gây ra thách thức về tâm lý cho người đồng tính trong suốt cuộc đời[237].
Các hình thức khác nhau mà người đồng
tính luyến ái có thể gặp phải bởi hành vi thành kiến, kỳ thị và phân biệt đối xử:
•
Bị bắt nạt hay chế giễu bởi bạn
cùng học (học sinh sinh viên).
•
Bị trêu chọc, đùa cợt hoặc sách
nhiễu tại nơi làm việc.
•
Bị đe dọa hoặc đánh đập khi ra đường.
•
Phải che giấu một phần bản thân
trong các quan hệ xã hội vì sợ bị từ chối hoặc không được tôn trọng.
•
Cảm thấy tội lỗi và xấu hổ về
thiên hướng tình dục của bản thân khi phải đối mặt với những thông điệp tiêu cực
được tuyên truyền bởi xã hội xung quanh[238]
•
...
Một cuộc khảo sát trên đối tượng
thanh niên được tiến hành bởi tổ chức GLSEL-
Mỹ đã báo cáo kết quả: những thanh niên đồng tính được khảo sát cho biết đã từng
bị quấy rối bằng lời nói (61%), quấy rối tình dục (47%), sách nhiễu bằng hành động
(28%) và tấn công bằng hành động (14%). Đại đa số thanh thiếu niên thuộc nhóm
tình dục thiểu số (90%) thường xuyên hoặc đôi khi nghe thấy những nhận xét
thành kiến, kỳ thị đồng tính tại các trường của họ, và nhiều người (37%) đã
nghe thấy những phát biểu từ chính các giảng viên hoặc nhân viên nhà trường[236]. Một nghiên cứu khác cũng
thấy thanh niên thuộc nhóm tình dục thiểu số bị bắt nạt nhiều hơn 2-3 lần so với
những người dị tính, và gần như tất cả các sinh viên chuyển giới đã bị quấy rối
bằng lời nói (như trêu chọc, đe doạ tại trường)"[239].
Một nghiên cứu của Viện Nghiên cứu
Q. Campus Pride (Mỹ) về người đồng tính trong môi trường đại học, thực hiện khảo
sát 5.150 người tại 100 trường đại học cao đẳng, đã cho tỉ lệ: khoảng 25 phần
trăm số người đồng tính nữ, đồng tính nam và một phần ba người chuyển giới là
sinh viên, giảng viên, nhân viên tại các trường đã từng bị sách nhiễu vì khuynh
hướng tình dục của họ[240].
Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng
thanh thiếu niên là người đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính có một tỷ lệ
cao hơn nhiều so với người trẻ dị tính luyến ái về ý định tự tử. Trung tâm Dữ
liệu Phòng chống tự tử quốc gia Hoa Kỳ (SPRC) đã tổng hợp các nghiên cứu và ước
tính có từ 30 đến 40% thanh niên thuộc nhóm tình dục thiểu số tùy thuộc vào lứa
tuổi và giới tính, đã từng cố gắng tự tử.[241] Một nghiên cứu của chính phủ Hoa kỳ có tiêu đề Báo cáo của
Nhóm công tác chuyên ngành của Bộ trưởng về vấn đề thanh niên tự tử , cho
biết thanh thiếu niên LGBT có khả năng tự tử cao hơn những người trẻ tuổi khác
gấp hơn bốn lần.[242].
Trong một cuộc họp vào tháng 5 năm
2012 của Văn phòng Cao ủy
Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (OHCHR), Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc
Ban Ki-mon
đã cho biết: "Trong tài liệu báo cáo của OHCHR cho thấy có một sự vi phạm
nhân quyền đáng lo ngại ở tất cả các vùng miền. Chúng tôi thấy một hình ảnh của
phân biệt đối xử, kỳ thị nhắm vào những con người chỉ vì họ là người thuộc xu hướng
tình dục thiểu số. Có một sự bất công phổ biến tại những nơi làm việc, trường học
và bệnh viện, có cả các cuộc tấn công, bạo lực kinh khủng, bao gồm cả tấn công
tình dục. Có những người LGBT đã bị bỏ tù, tra tấn, thậm chí bị giết. Đây là một
thảm kịch lớn cho những người phải chịu đựng, và là một vết nhơ bẩn đối với lương
tâm chung của chúng ta. Nó cũng là một sự vi phạm luật pháp quốc tế[243]."
Tháng 12 năm 2011, Hội đồng Nhân
quyền Liên Hiệp Quốc đã thông qua nghị quyết đầu tiên công nhận quyền LGBT, được
theo dõi và báo cáo bởi Ủy ban Nhân quyền
Liên Hiệp Quốc về tình trạng vi phạm nhân quyền
đối với cộng đồng người LGBT, bao gồm tội ác kỳ thị, hình sự hóa đồng tính luyến
ái và phân biệt đối xử. Báo cáo nhấn mạnh:
"Người đồng tính, song tính
và chuyển giới thường là mục tiêu lạm dụng, hành hạ của các tổ chức tôn giáo cực đoan,
các nhóm băng đảng quân sự không chính thức, các phần tử chủ nghĩa phát
xít, chủ nghĩa dân tộc cực đoan, cũng như các hình thức bạo lực ở
gia đình và cộng đồng...Bạo lực đối với người tình dục thiểu số có xu hướng đặc
biệt xấu xa so với các loại hành vi tội phạm khác, một mức độ cao của sự độc ác
và tàn bạo. Các Chính phủ thường hay bỏ qua bạo lực và phân biệt đối xử dựa
trên cơ sở thiên hướng tình dục."
Trưởng phụ trách các vấn đề toàn
cầu - Uỷ ban nhân quyền Liên hiệp quốc Charles
Radcliffe cũng cho biết: "Một trong những điều chúng tôi nhận
thấy là nếu luật pháp cơ bản phản ánh tâm lý thù ghét đồng tính, thì sau đó nó
sẽ tạo ra nạn thành kiến kỳ thị đồng tính trong xã hội nói chung. Nếu Chính phủ
đối xử với họ như là tầng lớp hay thành phần thứ hai, hoặc tệ hơn là tội phạm, thì
nó sẽ dẫn đường cho công dân làm điều tương tự". Ông nhấn mạnh rằng tất cả
các nước thành
viên của Liên Hợp Quốc có nghĩa vụ tuân theo Luật nhân quyền
quốc tế để hợp pháp hoá
đồng tính luyến ái.[244]
Dựa trên các báo cáo được theo
dõi, Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc kêu gọi tất cả các quốc gia bãi bỏ các điều
luật kết án đồng tính luyến ái và ban hành toàn diện pháp luật chống phân biệt đối
xử với người đồng tính. Ngoài ra, các chiến dịch thông tin tới cộng đồng cần được
tuyên truyền phổ biến, đặc biệt là trong các trường học để chống lại hội chứng
kỳ thị. Các cảnh sát và các quan chức thực thi hệ thống pháp luật cũng cần được
đào tạo để đảm bảo những người LGBT được đối xử một cách đúng đắn và công bằng.[244][245]
Bà Margaret Chan, Tổng Giám đốc
Tổ chức Y tế thế
giới WHO đã phát biểu: "Sự kiện WHO loại bỏ đồng tính luyến ái
khỏi danh sách bệnh tâm lý từ năm 1990 là một bước tiến quan trọng, tuy nhiên
trong hơn hai thập kỷ sau đó, sự kỳ thị và phân biệt đối xử chống lại người đồng
tính vẫn còn tồn tại, và có thể dẫn đến hạn chế tiếp cận các dịch vụ y tế và bỏ
qua các mục tiêu quan trọng trong các chương trình y tế. Phân biệt đối xử trên
cơ sở xu hướng tình dục sẽ làm gia tăng tính dễ tổn thương dẫn đến trầm cảm, lo
âu và lạm dụng thuốc ở thanh thiếu niên và người lớn; làm trầm trọng thêm bạo lực;
cản trở tiếp cận với dịch vụ y tế do bị kỳ thị; và làm tăng nguy cơ các bệnh
qua đường tình dục, bao gồm cả HIV"[246]
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc
Ban-kimoon đã tuyên bố thông điệp: "Với những bạn là người đồng tính nữ,
đồng tính nam, song tính hay chuyển giới, cho tôi nói rằng: Các bạn không đơn độc!
Cuộc đấu tranh của các bạn nhằm chấm dứt bạo lực và phân biệt đối xử là một cuộc
đấu tranh chung. Bất kỳ cuộc tấn công nào nhắm vào các bạn cũng là cuộc tấn
công vào các giá trị cốt lõi của Liên hiệp quốc. Tôi thề sẽ đứng lên bảo vệ và
giúp đỡ các bạn. Ngày hôm nay tôi đứng với các bạn, và kêu gọi tất cả các quốc
gia, tất cả mọi người cùng đứng về phía các bạn"[243].
Trong nghị quyết thông qua tháng
4/2014, Hiệp hội tâm lý học Mỹ và Hiệp hội quốc gia các nhà tâm lý học
"Khuyến khích các chuyên gia sức khỏe tâm thần kết hợp với trường học để
giáo dục cho thanh thiếu niên về xu hướng tình dục đa dạng, bao gồm sự phát triển
các đặc điểm giới tính, biểu hiện giới tính và khuynh hướng tình dục trong tất
cả chính sách liên quan tới giáo dục, chú trọng chính sách chống bắt nạt
và chống phân biệt đối xử.
Khuyến khích giáo dục, đào tạo, phát triển chuyên môn liên tục về giới và thiên
hướng tình dục đa dạng của học sinh sinh viên cho các nhà giáo dục và giáo viên
trong nhà trường; giáo dục kiến thức và tinh thần cho các học viên ngành y tế,
các chuyên gia trường học, những người lãnh đạo và nhân viên các trường học. Đào
tạo và giáo dục như vậy nên sẵn sàng với các học sinh sinh viên, phụ huynh và mọi
người dân trong cộng đồng"[39].
Trong nhiều nền văn hóa, người ta
thường có thành kiến và kỳ thị
người đồng tính. Người đồng tính nam được xem là ẻo lả và chạy theo mốt.[247][248][249] Tuy vậy
nghiên cứu cho thấy họ có những quan hệ tình cảm lâu dài.[250] Nhiều người cho rằng
người đồng tính nam thích ấu dâm
và lạm dụng tình dục trẻ em hơn là người dị tính nam, các nghiên cứu cho thấy điều
này không đúng.[251][252][253] Nhiều người nghĩ người đồng tính nữ là những người sắt đá như đàn
ông và đôi khi căm ghét đàn ông[254] hoặc người bị ám ảnh bởi việc đấu tranh cho quyền phụ nữ.[255] Nhiều người khác thì
nói rằng họ cởi mở với đồng tính, nhưng khi xem ảnh thân mật của các cặp đồng
tính thì họ lại đều cảm thấy ghê sợ, cho thấy tâm lý ghê sợ đồng tính thực ra vẫn
tồn tại trong những người này, trái với lời nói bên ngoài của họ.[256]
Trong nhiều trường hợp người đồng
tính bị kết tội là nguyên nhân của tệ nạn xã hội.
Trong thế kỷ 20,
Đức quốc xã
hành quyết những người đồng tính vì cho rằng họ đe dọa cho sự nam tính và làm dơ
bẩn "giống nòi Aryan".
Những năm 1950, hàng trăm người bị sa thải vì là đồng tính trong một chiến dịch
có tên là "Nỗi sợ hoa oải hương" của McCarthyism. Tuy nhiên,
nhiều nhà chính trị đã chỉ trích một cách mỉa mai ông vì có phụ tá là người đồng
tính, Roy Cohm.
Vào tháng 1 năm 2001, Bộ văn hóa Ai Cập cho đốt 6.000 quyển
sách thơ đồng tính thế kỷ thứ 8 của nhà thơ Ba Tư-Ả Rập Abu Nuwas để xoa dịu người
Hồi giáo.[257][258]
Bài chi tiết: Bạo hành chống đồng
tính
Ở Mỹ, theo FBI 15,6% vụ tấn công do thù ghét được
trình báo với cảnh sát là do kỳ thị đồng tính. Trong đó 61% vụ tấn công là nhằm
vào người đồng tính nam.[259] Năm 1998, một sinh viên đồng tính là Mathew Shepard
đã bị giết, đây là một trong những vụ tai tiếng nhất ở Mỹ.
Hiện nay đồng tính luyến ái có thể
bị xử tội tử hình ở 8 nước là Iran,
Mauritanie, Nigeria, Pakistan, Ả Rập Saudi,
Sudan, Các Tiểu vương
quốc Ả Rập Thống nhất, và Yemen.[260]
Bài chi tiết: Tôn giáo và đồng
tính luyến ái
Một số giáo hội nhận tổ chức hôn
lễ cho các cặp đồng giới và vận động pháp lý cho hôn nhân đồng giới. Trong ảnh
là dòng chữ tiếng Anh, dịch nghĩa: "Kết hôn dân sự là một quyền công
dân".
Giữa các tôn giáo và hệ phái tôn
giáo, tại các khu vực và thời điểm khác nhau, có nhiều quan niệm khác nhau về
thiên hướng, tình yêu và tình dục đồng giới. Chống đối đồng tính luyến ái thay đổi
từ ngấm ngầm can ngăn cho đến chính thức cấm đoán đồng tính luyến ái và tích cực
chống lại sự chấp thuận của xã hội đối với đồng tính.
Vài người đồng tính và song tính
tìm cách giảm bớt ham muốn, tránh xa quan hệ đồng giới hoặc thay đổi thiên hướng
tình dục. Họ thay đổi bằng trị
liệu, thực hiện quy tắc tôn giáo hoặc tham gia vào các nhóm ex-gay (như nhóm Exodus
International). Nhiều tổ chức sức khỏe và tâm thần phương Tây tin rằng
thiên hướng tình dục luôn tiến triển trong suốt cuộc đời [104] và họ cũng tôn trọng sự
tự quyết định của mỗi người.[144] Tuy nhiên, chưa có bằng chứng khoa học nào chứng minh sự hiệu
quả hoặc tác hại của những phương pháp trị liệu. Các tổ chức này khuyến cáo rằng
không nên cố gắng thay đổi thiên hướng tình dục vì họ lo ngại có thể có tác hại
nào đó.[145] Hoạt động của các nhóm ex-gay và việc trị liệu trong trường học
gây ra chống đối từ các nhóm ủng hộ đồng tính, nhưng lại được các tòa án Mỹ cho phép.[146]
Nhiều giáo hội dạy rằng cần yêu
thương người đồng tính dù cho khuynh hướng tình dục của họ như thế nào nhưng chống
lại việc thực hành đồng tính.[261] Giáo hội Công
giáo chủ trương rằng trạng thái đồng tính nằm ngoài lựa chọn của cá
nhân và bản thân khuynh hướng đồng tính không phải là tội lỗi.[262] Tuy nhiên, Giáo hội
coi hành vi tình dục đồng tính là vô trật tự về mặt luân lý và trái với luật tự nhiên,[263] trong khi đó Giáo hội
dạy rằng những người đồng tính phải được đón nhận với "sự tôn trọng, thông
cảm và tế nhị. Người ta phải tránh tất cả những dấu hiệu của sự kỳ thị bất công
đối với họ."[264] Giáo hội Mặc môn
cũng lên án bạo hành với người đồng tính[265] và chính thức tuyên bố "giang tay đón nhận bằng sự thấu hiểu
và tôn trọng" vì Thiên Chúa đã dạy phải khoan dung với mọi người.[266] Tuy vậy, họ cũng nói
thêm là sẽ kiên quyết phản đối hôn nhân đồng tính vì nó sẽ dẫn tới những hậu quả
nghiêm trọng cho mỗi gia đình và trẻ em, rằng "hôn nhân đồng tính sẽ dẫn
đến sự kết thúc của tự do tôn giáo và các tiêu chuẩn đạo đức xã hội."[267]
Các giáo hội khác đã thay đổi học
thuyết để thích nghi với mối quan hệ đồng giới. Khác với Do Thái giáo Chính thống,
các nhánh Do Thái giáo Cải cách và Tái xây dựng có các quan điểm tự do hơn, và
nhánh trung dung Do Thái giáo Bảo thủ gần đây đã chấp nhận các chủng sinh đồng
tính.[268]
Mặt khác, Anh giáo gặp phải sự bất đồng
giữa một bên là các giáo hội tại châu Phi (trừ vùng Nam Phi)
và tại châu Á
với một bên là các giáo hội tại Bắc Mỹ
khi giáo hội Hoa Kỳ và Canada chấp nhận các giáo sĩ đồng tính và ủng hộ hôn
nhân đồng giới.
Nhiều nhóm tôn giáo lại tẩy chay
các công ty có chính sách ủng hộ cộng đồng thiên hướng tình
dục thiểu số. Đầu năm 2005, Hiệp hội gia đình Hoa Kỳ đe dọa tẩy chay
sản phẩm của Ford
khi công ty này ủng hộ hôn nhân đồng giới.[269]
Xem thêm: Bệnh lây truyền
qua đường tình dục và HIV/AIDS
Để
giảm nguy cơ lây nhiễm,
nam quan hệ với nam được khuyến cáo nên:
|
• Tìm hiểu về tình dục an
toàn.
• Sử dụng bao cao su
trong tình dục hậu
môn và làm tình bằng
miệng.
• Sử dụng tấm chắn (ví dụ miếng nhựa, bao cao su cắt ra) khi tiếp
xúc miệng-hậu môn.
• Trùm lên đồ chơi tình dục (sex toy) một bao cao su
mới khi dùng với bạn tình khác; nên dùng một chiếc đồ chơi cho từng người;
dùng bao tay nhựa và dầu bôi trơn
cá nhân trong bất kỳ hành vi tình dục nào có thể gây chảy máu.[270][271]
|
Nếu người đồng tính nam có quan hệ
tình dục với người nam khác thì thuộc nhóm hành vi nam có quan hệ
tình dục với nam nên các vấn đề về sức khỏe tương tự như nhóm hành
vi này. Đọc các vấn đề sức khỏe của nhóm hành vi nam có quan hệ tình dục với
nam để biết thêm chi tiết. Nam quan hệ với nam không chỉ bao gồm người đồng
tính luyến ái nam, song tính luyến
ái nam mà bao gồm tất cả người nam có quan hệ tình dục với nam với mọi
mục đích.
Theo báo cáo tiến độ phòng, chống
HIV/AIDS năm 2012, tỉ lệ nhiễm
HIV trong những người nam
quan hệ tình dục với nam ở Thành phố Hồ Chí
Minh là 16%, tỷ lệ chỉ đứng sau nhóm tiêm chích ma túy. Tại đây, cứ 5 nam
quan hệ đồng giới thì có một người nhiễm ít nhất một trong các nhiễm khuẩn giang mai, lậu sinh dục, lậu
trực tràng, chlamydia
sinh dục hoặc chlamydia trực tràng.[272] Nguyên nhân dẫn đến tỉ lệ lây nhiễm HIV/AIDS cao do một đồng
tính nam thường có nhiều bạn tình, họ thường giới thiệu bạn tình cho nhau và
cùng quan hệ, nên chỉ cần 1 người nhiễm HIV thì sẽ nhanh chóng lây lan sang các
đối tượng khác. Bên cạnh đó, các đồng tính nam thường quan niệm sai lầm rằng,
chỉ có quan hệ khác giới mới bị nhiễm HIV, giang mai, mào gà... còn đồng
tính thì không. Họ ít khi sử dụng các biện pháp phòng tránh khi quan hệ tình dục
như một khảo sát của Ban quản lý dự án phòng chống HIV/AIDS (Việt Nam) trên 300
đồng tính nam cho thấy một số chỉ sử dụng bao cao su với bạn tình mới quen lần đầu,
khi thân rồi họ không đề phòng nữa.[273]
Tương tự, đọc nữ có quan hệ
tình dục với nữ để biết thêm chi tiết. Nữ quan hệ với nữ không chỉ
bao gồm người đồng tính luyến ái nữ, song tính luyến ái nữ mà bao bồm tất cả người
nữ có quan hệ tình dục với nữ.
Năm 2010, một báo cáo của Trung tâm kiểm
soát dịch bệnh Mỹ (CDC) cho biết trong số các ca nhiễm HIV mới ở Hoa Kỳ thì số ca thuộc cộng đồng
nam thanh niên đồng tính trẻ tuổi cao hơn rất nhiều so với mức chung, có nhiều
nguyên nhân cho việc này:
•
Tỷ lệ bị nhiễm HIV trong cộng đồng
đồng tính luyến ái nam vốn cao, làm tăng khả năng lây nhiễm trong cộng đồng so
với dân số thông thường.[274]
•
Các yếu tố xã hội như kỳ thị,
thành kiến, phân biệt đối xử và thiếu khả năng tiếp cận hệ thống y tế đối với cộng
đồng này.[274]
•
Nam giới trẻ có quan hệ đồng giới
thường có các hành vi nguy cơ cao (như quan hệ tình dục với nhiều hơn 4 bạn
tình, tiêm chích ma túy).[274]
Thống kê của Trung tâm kiểm
soát dịch bệnh Mỹ năm 2011 cho biết: nam đồng tính có khả năng nhiễm
HIV cao gấp 44 tới 86 lần
so với nam giới bình thường, và cao gấp 40 tới 77 lần so với nữ giới.[275] Năm 2009, thống kê cho
biết có 61% số ca nhiễm HIV mới
ở Mỹ là đồng tính hoặc song tính, dù nhóm này chỉ chiếm khoảng 2% dân số Mỹ.[276]
Hoa Kỳ hiện đang cấm nhóm đối tượng
nam quan hệ tình dục với nam đi hiến máu "vì họ là một nhóm có nguy cơ
cao bị nhiễm HIV, viêm gan B và một số bệnh
nhiễm trùng khác có thể được lây truyền qua truyền máu" Vương quốc Anh
và nhiều nước châu Âu đã cấm tương tự.[277][278]
Bao gồm cả đồng tính luyến ái nữ và đồng tính luyến ái nam, là những người có sự hấp dẫn tình yêu và tình dục với những người cùng giới tính một cách lâu dài và cố định. Khác với người dị tính luyến ái là sự hấp dẫn tình yêu và tình dục với những người không cùng giới tính.
Người đồng tính nữ (Đồng tính luyến ái nữ)
- Người đồng tính nữ (tiếng Anh: lesbian) là người con gái bị lôi cuốn trên phương diện tình yêu, hay quan hệ tình dục bởi người nữ khác cùng giới tính.
- Từ lesbian, mà được dùng ở phương Tây để chỉ người nữ đồng tính, xuất phát từ tên của hòn đảo Lesbos (Λέσβος). Nữ thi gia Hy Lạp Sappho, sống ở Lesbos vào thế kỷ 6 trước CN, đã ca ngợi sắc đẹp phụ nữ, và tình yêu giữa phụ nữ với nhau trong các bài thơ của bà.
- Tại Việt Nam, đồng tính luyến ái nữ còn được gọi là Ô môi.
Nổi tiếng :
- Bên cạnh thi sĩ Sappho cũng có nhiều người đồng tính nữ khác nổi tiếng thế giới:
- Nữ hoàng Christina của Thụy Điển: Bà được phong chức nữ hoàng vào năm 1632, lúc còn 5 tuổi, nhưng đã từ bỏ ngai vàng vào năm 1654.
- Jane Addams: Một trong những thủ lĩnh tiên phong của phong trào đấu tranh cho quyền của phụ nữ. Bà là người sáng lập ra Hull House ở Chicago vào năm 1889, và Women's International League for Peace and Freedom vào năm 1915. Bà cũng là người phụ nữ Hoa Kỳ đầu tiên được giải Nobel Hòa bình vào năm 1931.
- Người đồng tính nam là những người đàn ông có xu hướng thôi thúc về tình cảm và tình dục hướng về những người đàn ông khác.
Nguồn gốc tên gọi :
- Trong tiếng Việt, người đồng tính nam còn bị gọi là pê-đê (từ tiếng Pháppédéraste, nghĩa là người thực hành thiếu niên ái) với hàm ý miệt thị; sau này từ pê-đê còn được dùng với ý miệt thị để đề cập tới người chuyển giới. Trong tiếng Anh, từ gay (IPA: ɡeɪ) thoạt đầu được sử dụng để chỉ cảm giác "không quan tâm", "vui vẻ", hoặc "nổi bật và phô trương" cho đến giữa thế kỷ 20. Ngay từ năm 1637, đôi khi nghĩa rộng của nó lại là "không có đạo đức". Về sau từ này lại được sử dụng để chỉ đồng tính luyến ái, cụ thể là từ đầu thế kỷ 20. Tuy vậy cách dùng với ý nghĩa này có thể đã có trước thế kỷ 19. Từ gay còn được dùng để chỉ cộng đồng đồng tính. Cuối thế kỷ 20, từ gay được nhiều người dùng để mô tả những người bị hấp dẫn bởi người cùng giới. Cùng lúc đó, ở nhiều nơi lại dùng từ này với ý nghĩa khinh bỉ.
- Ở Việt Nam, người đồng tính nam đã có từ rất lâu nhưng lại chưa có nhiều các nghiên cứu cụ thể về vấn đề này. Một thống kê cho thấy riêng tại Thành phố Hồ Chí Minh cho rằng có khoảng 5.000 người đồng tính nam.
Nhận thức giới tính của cộng đồng người Việt Nam
- Ở Việt Nam, đồng tính luyến ái được định nghĩa theo rất nhiều kiểu cách khác nhau. Bởi vì cộng đồng người Việt chưa có đủ kiến thức về LGBT, rõ rệt nhất là sự nhầm lẫn giữa "transgender" (chuyển giới) và "gay" (đồng tính luyến ái). Trong tư tưởng của đa số người dân Việt những từ như "gay, pê-đê, bóng, chuyển giới" điều hiểu theo một nghĩa là đồng tính luyến ái. Và hiện nay, vẫn có những người chưa thể phân biệt rõ những khái niệm như "giới tính sinh học", "bản dạng giới (giới tính nhận thức)" và "xu hướng tính dục".
Đồng tính trong được thể hiện trong nghệ thuật
- Hiện nay, không khó gì để tìm thấy hình ảnh của những người đồng tính nam trong âm nhạc, phim ảnh, hội hoạ cũng như trong văn học.
- Bài thơ "Tình trai" nổi tiếng và hàng loạt bài thơ khác của Xuân Diệu như "Ngủ chung", cũng nói về điều này. Mối tình đồng tính giữa Xuân Diệu và Huy Cậntừng là điều cấm kỵ ở Việt Nam nhưng đã được nhà văn Tô Hoài bộc lộ qua cuốn hồi ký "Cát bụi chân ai" (1993) của mình.
- Tiêu biểu là bộ phim "Hot Boy nổi loạn - câu chuyện về thằng cười, cô gái điếm và con vịt" của đạo diễn Vũ Ngọc Đãng đã gây tiếng vang đối với cộng đồng phim quốc tế. Nhưng theo xu hướng của mọi người hiện nay hình ảnh chàng Ken trong bộ phim sitcom "Chiến Dịch Chống Ế Season 1" đã khiến mọi người ấn tượng cũng như thay đổi cách nhìn về hiện tượng đồng tính luyến ái, bởi nhân vật Ken được xây dựng một cách chân thật và khác hẳn hình ảnh thường thấy của các chàng "gay".
- Trên thế giới, cũng có rất nhiều bộ phim ăn khách với cốt chuyện đồng tính như bộ phim lừng lấy "Brokeback Mountain".
Dị tính luyến ái
Một biểu tượng của dị tính luyến ái
Một cặp nam nữ đang nắm tay nhau
Thụ tinh trong quan hệ tình dục dị tính luyến ái là cách sinh sản duy nhất của loài người mà không cần sự trợ giúp của kỹ thuật sinh sản nào. Sự luyến ái và tình yêu lãng mạn giữa nam và nữ có từ việc phân biệt vai trò nam nữ từ rất xa xưa. Vai trò của giới tính cũng là chủ đề bàn luận và nghiên cứu trong xã hội loài người trong những tài liệu cổ xưa nhất. Dị tính luyến ái được nghiên cứu nhiều trong ngành dược, sinh học và gần đây nhất là tâm lý học.
Người Song Tính Luyến Ái (Tình dục với cả Nam ,Nữ)
Song tính luyến ái
Lưu ý: Lưỡng giới và lưỡng tính là hai định nghĩa khác nhau hoàn toàn.
Thiên hướng tình dục
Theo Rosario, Schrimshaw, Hunter, Braun (2006):
Song tính luyến ái
Người chuyển giới
LGBT trong xã hội
Ngày kỉ niệm
Liên Hiệp quốc chọn ngày 17 tháng 5 hàng năm là "Ngày quốc tế chống kỳ thị, phân biệt đối xử đối với người đồng tính, song tính và chuyển giới (LGBT) - IDAHO" (Tiếng Anh: International Day Against Homophobia and Transphobia). Ngày này được chọn để kỷ niệm sự kiện ngày 17/5/1990, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã "giải mã" thiên hướng tình dục và công bố loại bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi danh sách bệnh tâm thần. Sự kiện 17/5 được tổ chức tại hơn 100 quốc gia, tại tất cả các khu vực trên thế giới từ năm 2004. Sự kiện này được công nhận chính thức bởi nhiều Chính phủ và tổ chức quốc tế như Nghị viện Châu Âu và rất nhiều nhà chức trách địa phương. Hầu hết các cơ quan thuộc Liên Hiệp quốccũng đánh dấu và kỷ niệm ngày này với các sự kiện cụ thể. Các chính phủ, chính quyền các địa phương, các tổ chức nhân quyền, các doanh nghiệp và những người nổi tiếng đã có những hành động thiết thực, cụ thể ủng hộ sự kiện này.
Liên Hiệp Quốc và quyền LGBT
Liên Hiệp Quốc coi "Quyền LGBT" (các quyền đối với cộng đồng LGBT như: công nhận hôn nhân đồng giới đối với người đồng tính, cho phép chuyển đổi giới tính với người chuyển giới, công nhận hay cho phép nhận người LGBT sinh con, nhận con nuôi... trong luật pháp) là vấn đề nhân quyền (quyền con người) và cần thực hiện tại các quốc gia, vùng lãnh thổ.
Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO) cho biết, trong gần 80 quốc gia trên thế giới thì yêu thương một người nào đó cùng giới vẫn được coi là bất hợp pháp, và ở nhiều nước vẫn còn nhiều công dân bị từ chối quyền được sống theo bản sắc giới tính của họ. Cùng với bất bình đẳng trong trong luật pháp, hội chứng kỳ thị và phân biệt đối xử đang hàng ngày diễn ra để từ chối những phẩm giá con người căn bản của hàng triệu người trên toàn thế giới.
Trong một cuộc họp vào tháng 5 năm 2012 của Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (OHCHR), Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon phát biểu: "Trong tài liệu báo cáo của OHCHR cho thấy có một sự vi phạm đáng lo ngại ở tất cả các vùng miền. Chúng tôi thấy một hình ảnh của phân biệt đối xử, kỳ thị nhắm vào những con người chỉ vì họ là người đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính hay chuyển giới. Có một sự bất công phổ biến tại những nơi làm việc, trường học và bệnh viện, có cả các cuộc tấn công, bạo lực kinh khủng, bao gồm cả tấn công tình dục. Có những người LGBT đã bị bỏ tù, tra tấn, thậm chí bị giết. Đây là một thảm kịch lớn cho những người phải chịu đựng, và là một vết nhơ bẩn đối với lương tâm chung của chúng ta. Nó cũng là một sự vi phạm luật pháp quốc tế."
Một báo cáo của tổ chức GLAAD ban hành vào tháng 2 năm 2011 cho thấy, 90% số người chuyển giới phải đối mặt với nạn kỳ thị tại nơi làm việc và tỷ lệ thất nghiệp gấp đôi tỷ lệ chung của dân số. Hơn một nửa số họ đã bị sách nhiễu hoặc bị từ chối khi cố gắng tiếp cận vào các dịch vụ công cộng. Các thành viên của cộng đồng người chuyển giới cũng gặp phải sự phân biệt đối xử cao độ trong vấn đề chăm sóc sức khỏe hàng ngày.
Tổng thư ký Liên Hiệp quốc Ban-ki-moon nhận định:
"Hàng triệu người LGBT từ khắp mọi ngóc ngách trên thế giới đang bị ép phái sống trong vỏ bọc của mình, trong nỗi lo sợ bị bạo hành, bị phân biệt đối xử, thậm chí bị bắt nhốt, chỉ vì bản dạng giới thật của mình hoặc người mà họ yêu thương. Những gì mà cộng đồng LGBT đang phải gánh chịu chính là một sự xúc phạm trắng trợn với những giá trị mà Liên Hiệp Quốc đã từ lâu gây dựng, cũng như với lý tưởng về nhân quyền trên khắp thế giới. Tôi cho rằng mức độ khó khăn trong việc chấm dứt tệ nạn này cũng ngang bằng với những trở ngại trong phong trào đấu tranh chấm dứt nạn phân biệt đối xử với phụ nữ và phân biệt chủng tộc"
Vào tháng 4 năm 2011, Liên Hiệp quốc và Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã phối hợp để xuất bản một tài liệu có tựa đề "The United Nations speaks out: Talking Discrimination on Grounds of Sexual Orientation and Gender Identity" (Phát ngôn của Liên hiệp quốc về giải quyết vấn đề phân biệt đối xử trên cơ sở thiên hướng tình dục và bản sắc giới"). Tài liệu được ban hành dựa trên các báo cáo thực hiện bởi các quan chức cấp cao của Liên Hợp Quốc, các chuyên gia về nhân quyền, gồm cả báo cáo của Tổng thư ký Liên Hợp Quốc và Cao ủy Liên Hiệp Quốc về nhân quyền.
Tháng 12 năm 2011, Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đã thông qua nghị quyết đầu tiên công nhận quyền LGBT, được theo dõi và báo cáo bởi Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc về tình trạng vi phạm nhân quyền đối với cộng đồng người LGBT, bao gồm: tội ác kỳ thị, hình sự hóa đồng tính luyến ái và phân biệt đối xử. Báo cáo nhấn mạnh:
"Người đồng tính, song tính và chuyển giới thường là mục tiêu lạm dụng, hành hạ của các tổ chức tôn giáo cực đoan, các nhóm băng đảng quân sự không chính thức, các phần tử của chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa dân tộc cực đoan, cũng như các hình thức bạo lực ở gia đình và cộng đồng... Bạo lực đối với người LGBT có tính chất đặc biệt nghiêm trọng so với các loại hành vi tội phạm khác, ở một mức độ cao của sự độc ác và tàn bạo. Tuy nhiên, các Chính phủ lại thường hay bỏ qua vấn đề bạo lực và phân biệt đối xử dựa trên xu hướng tình dục."
”
Trưởng phụ trách các vấn đề toàn cầu - Uỷ ban nhân quyền Liên hiệp quốc Charles Radcliffe cũng cho biết: "Một trong những điều chúng tôi nhận thấy là nếu luật pháp cơ bản phản ánh tâm lý thù ghét đồng tính, thì sau đó nó sẽ tạo ra nạn thành kiến kỳ thị đồng tính trong xã hội nói chung. Nếu Chính phủ đối xử với họ như là công dân hạng hai, hoặc tệ hơn là tội phạm, thì nó sẽ dẫn đường cho dân chúng làm điều tương tự". Ông nhấn mạnh rằng tất cả các nước thành viên của Liên Hợp Quốc có nghĩa vụ tuân theo Luật nhân quyền quốc tế để hợp pháp hóa đồng tính luyến ái.
Dựa trên các báo cáo được theo dõi, Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc kêu gọi tất cả các quốc gia bãi bỏ các điều luật kết án đồng tính luyến ái và ban hành toàn diện pháp luật chống phân biệt đối xử với người đồng tính. Ngoài ra, các chiến dịch thông tin tới cộng đồng cần được tuyên truyền phổ biến, đặc biệt là trong các trường học để chống lại hội chứng kỳ thị. Các cảnh sát và các quan chức thực thi hệ thống pháp luật cũng cần được đào tạo để đảm bảo những người LGBT được đối xử một cách đúng đắn và công bằng.
Vào tháng 9 năm 2012, Liên hiệp quốc đã phát hành một ấn phẩm về vấn đề thiên hướng tình dục và bản sắc giới trong luật nhân quyền quốc tế, gồm 60 trang.. Nó trình bày nguyên nhân và phạm vi của các quy định pháp lý cốt lõi nhằm bảo vệ các quyền con người của những người đồng tính, song tính và chuyển giới (LGBT). Cuốn sách được thiết kế như một cẩm nang cho các quốc gia, giúp họ hiểu rõ hơn bản chất các nghĩa vụ của mình và hướng dẫn các bước cần thiết để họ thực hiện. Đồng thời, cuốn sách cũng giúp các nước hiểu rõ hơn về bản chất của các tổ chức hoạt động xã hội dân sự, những người đang đấu tranh bảo vệ quyền con người và phía ngược lại, là những người đang tìm cách níu giữ Chính phủ vào tình trạng vi phạm pháp luật về nhân quyền quốc tế. Cuốn sách này tập trung vào 5 nghĩa vụ cốt lõi mà các quốc gia cần hành động cấp thiết, bao gồm:
Bảo vệ người LGBT khỏi nạn kỳ thị;
Ngăn ngừa các hành vi bạo lực tra tấn;
Xóa bỏ các hình thức kết án đồng tính luyến ái;
Ngăn cấm các hình thức phân biệt đối xử;
Bảo vệ quyền tự do ngôn luận, lập hội và hội họp ôn hòa của tất cả những người LGBT.
Cuốn sách này cũng bao gồm hướng dẫn các hành động cần được thực hiện ở cấp quốc gia để đưa pháp luật, chính sách và thực tiễn về quyền LGBT phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế về quyền con người.
Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki-moon nhận định rằng luật hôn nhân đồng giới là "một bước tiến vĩ đại của quyền con người". Kể từ ngày 26 tháng 6 năm 2014, Liên Hợp Quốc đã chính thức công nhận hôn nhân đồng giới, bao gồm các hình thức "hôn nhân" và "kết hợp dân sự" đồng tính đối với hơn 43.000 nhân viên thuộc tổ chức này trên toàn cầu. Trước kia, tình trạng hôn nhân của nhân viên Liên Hiệp quốc được xác định bởi pháp luật của đất nước họ, tuy nhiên kể từ đây, Liên Hiệp quốc sẽ công nhận pháp lý với việc kết hôn của tất cả các cặp vợ chồng đồng tính, không phân biệt quốc tịch của họ và tình trạng pháp lý của hôn nhân đồng giới tại đất nước họ.
Ngày 26 tháng 09 năm 2015, 25 quốc gia trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc gồm: Hoa Kỳ, Argentina, Áo, Chile, Costa Rica, Cuba, Cộng hòa Séc, Estonia, Pháp, Đức, Ireland, Italia, Nhật Bản, Mexico, Montenegro, Peru, Philippines, Hàn Quốc, Nam Phi, Macedonia, Vương quốc Anh, Venezuela và Việt Nam đã bỏ phiếu thông qua nghị quyết chống lại việc phân biệt đối xử và bạo lực nhằm bảo vệ người đồng tính, song tính và chuyển giới.
Ngày 29 tháng 09 năm 2014, lần đầu tiên 12 cơ quan thuộc Liên Hợp quốc đã cùng ra tuyên bố chung kêu gọi tất cả các quốc gia kết thúc bạo lực và phân biệt đối xử với người đồng tính, song tính và chuyển giới (bao gồm người lớn, thanh thiếu niên và trẻ em LGBT), đồng thời đặt ra các bước cụ thể để bảo vệ các quyền của những cá nhân này. Các cơ quan bao gồm: Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (OHCHR), Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO), Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), Chương trình Phát triển Liên Hiệp Quốc (UNDP), Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc (UNICEF), Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO), Chương trình chung của LHQ về HIV AIDS (/UNAIDS), Quỹ Dân số Liên hiệp quốc (UNFPA), Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tị nạn (UNHCR), Cơ quan phòng chống ma túy và tội phạm của Liên hiệp quốc (UNODC), Thực thể Liên Hiệp Quốc vì Bình đẳng Giới và Nâng cao vị thế Phụ nữ (UN Women), Chương trình Lương thực Thế giới (WFP). Tuyên bố chung nhấn mạnh:
"Trong khi nhiều nước đang nỗ lực gia tăng các biện pháp bảo vệ quyền LGBT thì hàng triệu người LGBT và gia đình của họ trên thế giới vẫn phải đối mặt với sự vi phạm nhân quyền nghiêm trọng... Người lớn, trẻ em LGBT phải đối mặt với sự phân biệt và loại trừ phổ biến rộng rãi trong mọi hoàn cảnh... Đây là tình trạng đáng báo động và là nguyên nhân cần phải hành động. Tình trạng vi phạm yêu cầu phải có một động thái khẩn cấp từ Chính phủ, quốc hội, bộ máy tư pháp và các tổ chức nhân quyền tại các quốc gia.
Quyền con người là vấn đề phổ quát. Thực tiễn văn hóa, tín ngưỡng, tôn giáo, đạo đức hay thái độ xã hội không được viện dẫn để biện minh cho hành vi vi phạm quyền con người chống lại bất kỳ nhóm người nào trong xã hội, bao gồm cả người LGBT.
Một số chương trình hành động cần thực hiện:
Điều tra, truy tố các hành vi tra tấn, ngược đãi, kỳ thị người LGBT; theo dõi, ngăn chặn và báo cáo các hành vi như vậy.
Rà soát và bãi bỏ các điều luật phân biệt đối xử và ban hành luật cấm phân biệt đối xử.
Chống thành kiến người LGBT thông qua đối thoại, giáo dục cộng đồng và đào tạo.
Đảm bảo rằng người LGBT được tư vấn và tham gia vào việc thiết kế, thực hiện và giám sát với pháp luật, chính sách, chương trình ảnh hưởng đến họ.
Các tổ chức chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ và giúp đỡ các nước thành viên và các bên liên quan khác để thực hiện và giải quyết những thách thức thông qua những thay đổi hiến pháp, lập pháp và chính sách, các biện pháp tăng cường thông qua giáo dục đào tạo và các sáng kiến khác nhằm tôn trọng, bảo vệ, thúc đẩy và thực hiện đầy đủ quyền con người của tất cả người LGBT."
Tổng thư ký Ban-ky-moon đã tuyên bố tại sự kiện:
"Khi quyền con người của người LGBT bị xâm hại, thì tất cả chúng ta đều ảnh hưởng. Cuộc sống của mỗi con người đều là quý giá, và không điều gì là có giá trị hơn nữa. Liên Hợp quốc sẽ không bao giờ trốn tránh trong cuộc chiến chống phân biệt đối xử, chúng tôi sẽ không bao giờ né tránh bảo vệ những người bị thiệt thòi nhất và dễ bị tổn thương này. Đây không chỉ là một cam kết cá nhân - đó là sự khẳng định của một thể chế.
Hiện tại có 17 mục tiêu phát triển bền vững tại Liên Hợp quốc, tất cả đều dựa trên một nguyên tắc chung: Không bỏ lại một ai phía sau. Chúng tôi sẽ chỉ ghi nhận nếu chúng ta đạt được điều này với tất cả mọi người dân, bất kể xu hướng tính dục hay bản dạng giới của họ".
Luật pháp
Mặc dù đồng tính luyến ái đã không còn bị coi là phạm pháp nhiều nơi ở phương Tây, chẳng hạn như Ba Lan 1932, Đan Mạch 1933, Thụy Điển 1944 và Anh 1967, cộng đồng đồng tính vẫn chưa có quyền hợp pháp dẫu chỉ là hạn chế cho đến giữa những năm 70 . Năm 1977, Québec tại Canada đã trở thành bang đầu tiên cấm kỳ thị dựa trên thiên hướng tình dục. Những năm 80 và 90, nhiều nước phát triển đã hợp pháp hóa đồng tính luyến ái và cấm kỳ thị người đồng tính trong công việc, cư trú và dịch vụ. Tính tới năm 2015, đã có hơn 20 quốc gia và vùng lãnh thổ công nhận hôn nhân đồng tính gồm: Hà Lan - 2001, Bỉ - 2003, Canada - 2005, Tây Ban Nha - 2005, Nam Phi - 2006, Na Uy - 2009, Thụy Điển - 2009, Bồ Đào Nha - 2010, Iceland - 2010, Argentina - 2010, Đan Mạch - 2012, New Zealand - 2013, Uruguay - 2013, Brazil - 2013, Vương Quốc Anh - 2013, Pháp - 2013, Scotland - 2014, Luxembourg - 2014, Slovenia - 2015, Phần Lan - 2015, Ireland - 2015, Hoa Kỳ - 2015, Đài Loan - 2017, Đức- 2017. Ngoài ra, nhiều quốc gia khác hiện đã công nhận quyền kết hôn của người đồng tính dưới hình thức kết hợp dân sự hoặc đăng ký chung sống, một hình thức để những cặp đôi đồng giới hợp pháp hóa việc chung sống với nhau và hưởng một số quyền, nghĩa vụ giống như như hôn nhân của các cặp khác giới. Mới đây nhất, ngày 26 tháng 6 năm 2015, Tòa án Tối cao Hoa Kỳ thông qua quyết định chính thức hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ.
Tuy nhiên, tính đến tháng 7 năm 2015, vẫn có 72 nước có luật hình sự hóa đồng tính luyến ái, hầu hết số đó nằm ở châu Á và châu Phi. Các nước này gồm: Afghanistan, Algeria, Angola, Antigua and Barbuada, Bangladesh, Barbados, Belize, Bhutan, Botswana, Brunei, Burundi, Cameroon, Comoros, Dominica, Egypt, Eritrea, Ethiopia, Gambia, Ghana, Grenada, Guinea, Guyana, India, Iran, Jamaica, Kenya, Kiribati, Kuwait, Liberia, Libya, Malawi, Malaysia, Maldives, Mauritania, Morocco, Myanmar, Namibia, Nauru, Nigeria, Oman, Pakistan, Papua New Guinea, Qatar, Saint Kitts and Nevis, Saint Lucia, Saint Vincent và Grenadines, Samoa, Saudi Arabia, Senegal, Seychelles, Sierra Leone, Singapore, Solomon Islands, Somalia, South Sudan, Sri Lanka, Sudan, Swaziland, Syria, Tanzania, Togo, Tonga, Trinidad và Tobago, Tunisia, Turkmenistan, Tuvalu, Uganda, United Arab Emirates, Uzbekistan, Yemen, Zambia và Zimbabwe. Trong số trên có 7 nước hồi giáo gồm: Afghanistan, Saudi Arabia, Brunei, Iran, Yemen và Nigeria có hình phạt tử hình với người đồng tính luyến ái.
Tới năm 2013, chưa có quốc gia Châu Á nào công nhận hôn nhân đồng tính hoặc đăng ký sống chung. Tại Thái Lan có cộng đồng LGBT sôi nổi, nhưng điều này chỉ có ở ngành kinh doanh giải trí thu lợi nhuận vốn tách biệt với nền chính trị và xã hội Thái bảo thủ. Năm 2014, một dự luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính được soạn thảo bởi Quốc hội Thái Lan và được hỗ trợ từ cả hai Đảng, nhưng sau đó đã bị đình trệ do khủng hoảng chính trị trong nước. Tuy nhiên ngày 13 tháng 3 năm 2015, Thái Lan đã ban hành Luật bình đẳng giới (có hiệu lực từ ngày 09 tháng 09 năm 2015), trong đó bao gồm cả các điều khoản luật chống kỳ thị đối với người LGBT và hình sự hóa các hành vi kỳ thị, phân biệt đối xử cộng đồng LGBT. Trong đó, hành vi "phân biệt đối xử giữa các giới tính" có thể bị phạt từ 20.000 Bath (tương đương khoảng 13 triệu VNĐ) cho đến 6 tháng tù giam.
Ở những quốc gia Hồi giáo như Indonesia đã ban hành luật cấm nghiêm khắc chống lại người đồng tính. Quan hệ tình dục đồng tính có thể bị phạt 20 năm tù và bị đánh roi ở Malaysia. Năm 2003 ở Đài Loan, một dự luật được đưa ra để công nhận hôn nhân đồng tính đã không đạt đủ số phiếu để thông qua. Tháng 7 năm 2015, chính quyền Đài Loan tuyên bố có kế hoạch soạn thảo một bộ luật để hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới nhằm củng cố vị trí của cộng đồng LGBT trong xã hội Đài Loan. Ở Nhật Bản, văn hóa và những tôn giáo lớn không có thái độ thù ghét những cá nhân đồng tính, nước này không có luật nào chống lại đồng tính luyến ái nhưng hôn nhân đồng tính thì không được công nhận. Năm 2010, trong khuôn khổ Diễn đàn nhân dân ASEAN, Mạng lưới Xu hướng tính dục và Bản dạng giới ASEAN được hình thành. Đây là lần đầu tiên, quyền của người đồng tính, song tính và chuyển giới được nhắc đến trong tuyên bố chung của Diễn đàn thường niên, đặt nền tảng cho những hoạt động tích cực của mạng lưới để thúc đẩy quyền của LGBT trong khu vực.
Ở khu vực Trung Đông vốn tập trung nhiều nước đạo Hồi, đồng tính luyến ái bị pháp luật cấm nghiêm khắc. Duy nhất ở Israel, quyền của người đồng tính được pháp luật hỗ trợ.Israel là nước có tỉ lệ ủng hộ hôn nhân đồng giới cao nhất thế giới với 61% người dân ủng hộ. Israel là nước Trung Đông đầu tiên và duy nhất cho đến nay công nhận sự chung sống không đăng ký của cặp đôi đồng giới. Mặc dù chưa công nhận hôn nhân đồng giới, Israel là quốc gia Trung Đông đầu tiên và duy nhất cho đến nay công nhận hôn nhân đồng giới ở nước khác. Kỳ thị dựa trên thiên hướng tình dục bị cấm vào năm 1992. Theo một quyết định năm 2008, các cặp đồng giới cũng được quyền nhận con nuôi. Ở đây, người đồng tính được quyền công khai tham gia quân ngũ.
Với người chuyển giới, hiện tại đã có hơn 25 quốc gia và vùng lãnh thổ công nhận người chuyển giới. Cho đến năm 2014, các quốc gia đã công nhận và cho phép phẫu thuật chuyển giới bao gồm: Thụy Điển (1972), Đức (1981), Italia (1982), Hà Lan (1985), Thổ Nhĩ Kỳ (1988), Trung Quốc (2003), Nhật Bản (2004), New Zealand (1995), Panama (1975), Romani (1996), Nam Phi (2003), Iran, Vương quốc Anh (2004), Tây Ban Nha (2006), Urugoay (2009), Bồ Đào Nha (2011), Ấn Độ, Lithuana, Serbia, Argentina, Malaysia, Thái Lan, Singapore, Philippines, Hồng Kông – Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc (năm 2012) và nhiều bang, vùng của Australia, Canada, Hoa Kỳ... Australia, New Zealand và Nepal đã cấp hộ chiếu (visa) công nhận người chuyển giới, trong đó những người không thuộc giới tính "M" hay "F" có thể chọn chữ "X" thay thế. Tháng 8/2015, Hoa Kỳ đã bổ nhiệm cô Raffi Freedman-Gurspan - một người chuyển giới nữ công khai, giữ chức vụ Giám đốc khai thác và tuyển dụng nhân sự phục vụ cho Tổng thống.
Tháng 4 năm 2014, Toà án tối cao Ấn Độ đã ra phán quyết công nhận người chuyển giới là "giới tính thứ ba" trong luật pháp, cho phép người chuyển giới thực hiện chuyển đổi giới tính và sửa lại giới tính của mình trong các giấy tờ pháp lý là giới tính thứ 3 (không phải nam cũng không phải nữ) giống như Nepal, luật đã có tác động tới khoảng 3 triệu người chuyển giới tại Ấn Độ. Tuy nhiên, hành vi đồng tính tại Ấn Độ thì sẽ bị phạt nặng, có thể lên tới 10 năm tù giam
- Dị tính luyến ái là việc yêu đương hay mối quan hệ tình dục với những người khác giới tính với mình hay nói cách khác là việc yêu đương hay quan hệ tình dục giữa nam và nữ thông thường. Dị tính luyến ái, song tính luyến ái và đồng tính luyến ái là ba thiên hướng tính dục chính. Hiện nay hầu hết mọi người trên thế giới được coi là dị tính luyến ái, chỉ một tỉ lệ nhỏ thuộc các thiên hướng tính dục khác. Trong tiếng Anh, từ gay chỉ người đồng tính nam, lesbian chỉ người đồng tính nữ và straight dùng để chỉ người dị tính luyến ái.
Một biểu tượng của dị tính luyến ái
Một cặp nam nữ đang nắm tay nhau
Thụ tinh trong quan hệ tình dục dị tính luyến ái là cách sinh sản duy nhất của loài người mà không cần sự trợ giúp của kỹ thuật sinh sản nào. Sự luyến ái và tình yêu lãng mạn giữa nam và nữ có từ việc phân biệt vai trò nam nữ từ rất xa xưa. Vai trò của giới tính cũng là chủ đề bàn luận và nghiên cứu trong xã hội loài người trong những tài liệu cổ xưa nhất. Dị tính luyến ái được nghiên cứu nhiều trong ngành dược, sinh học và gần đây nhất là tâm lý học.
Người Song Tính Luyến Ái (Tình dục với cả Nam ,Nữ)
Song tính luyến ái
- Song tính luyến ái trong tranh nghệ thuật khiêu dâm thời La Mã, miêu tả cảnh hai người đàn ông và một người phụ nữ đang làm tình; tranh nghệ thuật sơn tường Pompeian vào khoảng năm 79 trước Công Nguyên
- Hai tam giác gối lên nhau, một trong số biểu tượng của song tính luyến ái
Lưu ý: Lưỡng giới và lưỡng tính là hai định nghĩa khác nhau hoàn toàn.
- Lưỡng giới hay song tính luyến ái(tiếng Anh: bisexual) là mối quan hệ hoặc hấp dẫn tình dục của một người với cả hai giới tính nam và nữ. Người có thiên hướng tình dục song tính luyến ái có thể bị hấp dẫn về mặt cảm xúc, tình cảm và tình dục với cả người cùng giới tính và khác giới tính với mình. Nó cũng chỉ sự công nhận về mặt cá nhân và xã hội đối với những người như vậy. Song tính luyến ái, cùng với đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái là ba thiên hướng tính dục chính. Những người không bị hấp dẫn về mặt tình dục với cả nam lẫn nữ được gọi là vô tính(asexual).
- Theo nghiên cứu của Alfred Kinsey về tình dục loài người vào giữa thế kỷ 20, nhiều người không chỉ là dị tính luyến ái hoặc đồng tính luyến ái mà nằm giữa hai loại này. Kinsey đánh giá sự hấp dẫn và thể hiện tình dục trên một thang 7 điểm bắt đầu từ 0 (hoàn toàn dị tính luyến ái) đến 6 (hoàn toàn đồng tính luyến ái). Theo nghiên cứu của Kinsey, phần lớn dân số thuộc loại từ 1 đến 5 (giữa dị tính luyến ái và đồng tính luyến ái). Mặc dù phương pháp của Kinsey đã từng bị chỉ trích, thang đo này vẫn được sử dụng rộng rãi để đánh giá sự liên tục của tình dục loài người.
- Song tính luyến ái đã được thấy trong các xã hội khác nhau và trong thế giới loài vật thông qua các tài liệu lịch sử. Tuy nhiên, các thuật ngữ bisexual(song tính luyến ái), heterosexual (dị tính luyến ái) và homosexual (đồng tính luyến ái) chỉ mới được sử dụng từ thế kỷ 19.
Thiên hướng tình dục
- Song tính luyến ái là sự bị hấp dẫn bởi nam và nữ về tình cảm hoặc tình dục. Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ cho rằng "thiên hướng tình dục nằm trong một dãy liên tục. Nói cách khác, một người không hoàn toàn là đồng tính hoặc dị tính luyến ái nhưng có thể cảm thấy ở một mức độ nào đó của hai thiên hướng này.
- Thiên hướng tình dục phát triển xuyên suốt đời sống con người–mỗi người nhận ra ở những thời điểm khác nhau trong cuộc đời họ rằng họ là dị tính, song tính và đồng tính." Hấp dẫn tình dục, hành vi tình dục và nhận thực tình dục có thể cũng không phù hợp với nhau, cũng như việc hấp dẫn tình dục và hành vi tình dục không nhất thiết đồng nhất với nhận thực tình dục.
- Vài người xác định mình là dị tính, đồng tính hoặc song tính mà chưa từng có trải nghiệp tình dục. Những người khác từng có trải nghiệm đồng tính những không tự coi họ là đồng tính hoặc song tính.
- Tương tự như vậy, những người tự nhận là đồng tính có thể thỉnh thoảng có hành vi tình dục với người khác giới tính nhưng không tự xác định mình là song tính.
- Toàn tính luyến ái (pansexuality) có thể được coi là một dạng song tính luyến ái hoặc không, khi vài nguồn cho rằng song tính luyến ái bao hàm sự bị hấp dẫn về mặt tình cảm hoặc tình dục từ tất cả nhận thực giới tính hoặc sự hấp dẫn về mặt tình cảm hoặc tình dục từ một người bất kể giới tính sinh họchoặc giới của người đó. Khái niệm toàn tính luyến ái, một cách cân nhắc, bác bỏ khái niệm nhị nguyên giới tính, khái nhiệm "hai giới tính và, thực chất là, thiên hướng tình dục xác định," trong khi người toàn tính luyến ái thì cởi mở về mối quan hệ với những người không tự xác định là nam hoặc nữ.
- Thuật ngữ toàn tính luyến ái được dùng không phân biệt với song tính luyến ái và, tương tự như vậy, những người tự nhận là song tính có thể "cảm thấy giới tính, giới tính sinh học và thiên hướng tình dục không nên là điểm trọng yếu trong một mối quan hệ [tình cảm/tình dục]."
Theo Rosario, Schrimshaw, Hunter, Braun (2006):
- ...Quá trình tự xác định là đồng tính hoặc song tính là một quá trình phức tạp và thường là khó khăn. Không giống như những nhóm thiểu số khác (ví dụ như dân tộc hoặc chủng tộc), hầu hết người đồng tính và song tính không được lớn lên trong một cộng đồng giống như họ nơi mà họ có thể học hỏi về nhận thực của họ và những người người củng cố và hỗ trợ nhận thực đó. Thay vào đó, người đồng tính và song tính thường lớn lên trong cộng đồng phớt lờ và công khai chống đối đồng tính.
Song tính luyến ái
- Chỉ những người có sự hấp dẫn tình yêu, tình dục với cả những người cùng giới và khác giới tính một cách lâu dài.
Người chuyển giới
- Là những người có bản dạng giới (nhận định, cảm nhận giới tính) khác với biểu hiện giới tính của người đó lúc sinh ra, bao gồm người chuyển giới đã phẫu thuật và người chuyển giới chưa phẫu thuật chuyển đổi giới tính.
LGBT trong xã hội
Ngày kỉ niệm
Liên Hiệp quốc chọn ngày 17 tháng 5 hàng năm là "Ngày quốc tế chống kỳ thị, phân biệt đối xử đối với người đồng tính, song tính và chuyển giới (LGBT) - IDAHO" (Tiếng Anh: International Day Against Homophobia and Transphobia). Ngày này được chọn để kỷ niệm sự kiện ngày 17/5/1990, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã "giải mã" thiên hướng tình dục và công bố loại bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi danh sách bệnh tâm thần. Sự kiện 17/5 được tổ chức tại hơn 100 quốc gia, tại tất cả các khu vực trên thế giới từ năm 2004. Sự kiện này được công nhận chính thức bởi nhiều Chính phủ và tổ chức quốc tế như Nghị viện Châu Âu và rất nhiều nhà chức trách địa phương. Hầu hết các cơ quan thuộc Liên Hiệp quốccũng đánh dấu và kỷ niệm ngày này với các sự kiện cụ thể. Các chính phủ, chính quyền các địa phương, các tổ chức nhân quyền, các doanh nghiệp và những người nổi tiếng đã có những hành động thiết thực, cụ thể ủng hộ sự kiện này.
Liên Hiệp Quốc và quyền LGBT
Liên Hiệp Quốc coi "Quyền LGBT" (các quyền đối với cộng đồng LGBT như: công nhận hôn nhân đồng giới đối với người đồng tính, cho phép chuyển đổi giới tính với người chuyển giới, công nhận hay cho phép nhận người LGBT sinh con, nhận con nuôi... trong luật pháp) là vấn đề nhân quyền (quyền con người) và cần thực hiện tại các quốc gia, vùng lãnh thổ.
Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO) cho biết, trong gần 80 quốc gia trên thế giới thì yêu thương một người nào đó cùng giới vẫn được coi là bất hợp pháp, và ở nhiều nước vẫn còn nhiều công dân bị từ chối quyền được sống theo bản sắc giới tính của họ. Cùng với bất bình đẳng trong trong luật pháp, hội chứng kỳ thị và phân biệt đối xử đang hàng ngày diễn ra để từ chối những phẩm giá con người căn bản của hàng triệu người trên toàn thế giới.
Trong một cuộc họp vào tháng 5 năm 2012 của Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (OHCHR), Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon phát biểu: "Trong tài liệu báo cáo của OHCHR cho thấy có một sự vi phạm đáng lo ngại ở tất cả các vùng miền. Chúng tôi thấy một hình ảnh của phân biệt đối xử, kỳ thị nhắm vào những con người chỉ vì họ là người đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính hay chuyển giới. Có một sự bất công phổ biến tại những nơi làm việc, trường học và bệnh viện, có cả các cuộc tấn công, bạo lực kinh khủng, bao gồm cả tấn công tình dục. Có những người LGBT đã bị bỏ tù, tra tấn, thậm chí bị giết. Đây là một thảm kịch lớn cho những người phải chịu đựng, và là một vết nhơ bẩn đối với lương tâm chung của chúng ta. Nó cũng là một sự vi phạm luật pháp quốc tế."
Một báo cáo của tổ chức GLAAD ban hành vào tháng 2 năm 2011 cho thấy, 90% số người chuyển giới phải đối mặt với nạn kỳ thị tại nơi làm việc và tỷ lệ thất nghiệp gấp đôi tỷ lệ chung của dân số. Hơn một nửa số họ đã bị sách nhiễu hoặc bị từ chối khi cố gắng tiếp cận vào các dịch vụ công cộng. Các thành viên của cộng đồng người chuyển giới cũng gặp phải sự phân biệt đối xử cao độ trong vấn đề chăm sóc sức khỏe hàng ngày.
Tổng thư ký Liên Hiệp quốc Ban-ki-moon nhận định:
"Hàng triệu người LGBT từ khắp mọi ngóc ngách trên thế giới đang bị ép phái sống trong vỏ bọc của mình, trong nỗi lo sợ bị bạo hành, bị phân biệt đối xử, thậm chí bị bắt nhốt, chỉ vì bản dạng giới thật của mình hoặc người mà họ yêu thương. Những gì mà cộng đồng LGBT đang phải gánh chịu chính là một sự xúc phạm trắng trợn với những giá trị mà Liên Hiệp Quốc đã từ lâu gây dựng, cũng như với lý tưởng về nhân quyền trên khắp thế giới. Tôi cho rằng mức độ khó khăn trong việc chấm dứt tệ nạn này cũng ngang bằng với những trở ngại trong phong trào đấu tranh chấm dứt nạn phân biệt đối xử với phụ nữ và phân biệt chủng tộc"
Vào tháng 4 năm 2011, Liên Hiệp quốc và Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã phối hợp để xuất bản một tài liệu có tựa đề "The United Nations speaks out: Talking Discrimination on Grounds of Sexual Orientation and Gender Identity" (Phát ngôn của Liên hiệp quốc về giải quyết vấn đề phân biệt đối xử trên cơ sở thiên hướng tình dục và bản sắc giới"). Tài liệu được ban hành dựa trên các báo cáo thực hiện bởi các quan chức cấp cao của Liên Hợp Quốc, các chuyên gia về nhân quyền, gồm cả báo cáo của Tổng thư ký Liên Hợp Quốc và Cao ủy Liên Hiệp Quốc về nhân quyền.
Tháng 12 năm 2011, Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đã thông qua nghị quyết đầu tiên công nhận quyền LGBT, được theo dõi và báo cáo bởi Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc về tình trạng vi phạm nhân quyền đối với cộng đồng người LGBT, bao gồm: tội ác kỳ thị, hình sự hóa đồng tính luyến ái và phân biệt đối xử. Báo cáo nhấn mạnh:
"Người đồng tính, song tính và chuyển giới thường là mục tiêu lạm dụng, hành hạ của các tổ chức tôn giáo cực đoan, các nhóm băng đảng quân sự không chính thức, các phần tử của chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa dân tộc cực đoan, cũng như các hình thức bạo lực ở gia đình và cộng đồng... Bạo lực đối với người LGBT có tính chất đặc biệt nghiêm trọng so với các loại hành vi tội phạm khác, ở một mức độ cao của sự độc ác và tàn bạo. Tuy nhiên, các Chính phủ lại thường hay bỏ qua vấn đề bạo lực và phân biệt đối xử dựa trên xu hướng tình dục."
”
Trưởng phụ trách các vấn đề toàn cầu - Uỷ ban nhân quyền Liên hiệp quốc Charles Radcliffe cũng cho biết: "Một trong những điều chúng tôi nhận thấy là nếu luật pháp cơ bản phản ánh tâm lý thù ghét đồng tính, thì sau đó nó sẽ tạo ra nạn thành kiến kỳ thị đồng tính trong xã hội nói chung. Nếu Chính phủ đối xử với họ như là công dân hạng hai, hoặc tệ hơn là tội phạm, thì nó sẽ dẫn đường cho dân chúng làm điều tương tự". Ông nhấn mạnh rằng tất cả các nước thành viên của Liên Hợp Quốc có nghĩa vụ tuân theo Luật nhân quyền quốc tế để hợp pháp hóa đồng tính luyến ái.
Dựa trên các báo cáo được theo dõi, Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc kêu gọi tất cả các quốc gia bãi bỏ các điều luật kết án đồng tính luyến ái và ban hành toàn diện pháp luật chống phân biệt đối xử với người đồng tính. Ngoài ra, các chiến dịch thông tin tới cộng đồng cần được tuyên truyền phổ biến, đặc biệt là trong các trường học để chống lại hội chứng kỳ thị. Các cảnh sát và các quan chức thực thi hệ thống pháp luật cũng cần được đào tạo để đảm bảo những người LGBT được đối xử một cách đúng đắn và công bằng.
Vào tháng 9 năm 2012, Liên hiệp quốc đã phát hành một ấn phẩm về vấn đề thiên hướng tình dục và bản sắc giới trong luật nhân quyền quốc tế, gồm 60 trang.. Nó trình bày nguyên nhân và phạm vi của các quy định pháp lý cốt lõi nhằm bảo vệ các quyền con người của những người đồng tính, song tính và chuyển giới (LGBT). Cuốn sách được thiết kế như một cẩm nang cho các quốc gia, giúp họ hiểu rõ hơn bản chất các nghĩa vụ của mình và hướng dẫn các bước cần thiết để họ thực hiện. Đồng thời, cuốn sách cũng giúp các nước hiểu rõ hơn về bản chất của các tổ chức hoạt động xã hội dân sự, những người đang đấu tranh bảo vệ quyền con người và phía ngược lại, là những người đang tìm cách níu giữ Chính phủ vào tình trạng vi phạm pháp luật về nhân quyền quốc tế. Cuốn sách này tập trung vào 5 nghĩa vụ cốt lõi mà các quốc gia cần hành động cấp thiết, bao gồm:
Bảo vệ người LGBT khỏi nạn kỳ thị;
Ngăn ngừa các hành vi bạo lực tra tấn;
Xóa bỏ các hình thức kết án đồng tính luyến ái;
Ngăn cấm các hình thức phân biệt đối xử;
Bảo vệ quyền tự do ngôn luận, lập hội và hội họp ôn hòa của tất cả những người LGBT.
Cuốn sách này cũng bao gồm hướng dẫn các hành động cần được thực hiện ở cấp quốc gia để đưa pháp luật, chính sách và thực tiễn về quyền LGBT phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế về quyền con người.
Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki-moon nhận định rằng luật hôn nhân đồng giới là "một bước tiến vĩ đại của quyền con người". Kể từ ngày 26 tháng 6 năm 2014, Liên Hợp Quốc đã chính thức công nhận hôn nhân đồng giới, bao gồm các hình thức "hôn nhân" và "kết hợp dân sự" đồng tính đối với hơn 43.000 nhân viên thuộc tổ chức này trên toàn cầu. Trước kia, tình trạng hôn nhân của nhân viên Liên Hiệp quốc được xác định bởi pháp luật của đất nước họ, tuy nhiên kể từ đây, Liên Hiệp quốc sẽ công nhận pháp lý với việc kết hôn của tất cả các cặp vợ chồng đồng tính, không phân biệt quốc tịch của họ và tình trạng pháp lý của hôn nhân đồng giới tại đất nước họ.
Ngày 26 tháng 09 năm 2015, 25 quốc gia trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc gồm: Hoa Kỳ, Argentina, Áo, Chile, Costa Rica, Cuba, Cộng hòa Séc, Estonia, Pháp, Đức, Ireland, Italia, Nhật Bản, Mexico, Montenegro, Peru, Philippines, Hàn Quốc, Nam Phi, Macedonia, Vương quốc Anh, Venezuela và Việt Nam đã bỏ phiếu thông qua nghị quyết chống lại việc phân biệt đối xử và bạo lực nhằm bảo vệ người đồng tính, song tính và chuyển giới.
Ngày 29 tháng 09 năm 2014, lần đầu tiên 12 cơ quan thuộc Liên Hợp quốc đã cùng ra tuyên bố chung kêu gọi tất cả các quốc gia kết thúc bạo lực và phân biệt đối xử với người đồng tính, song tính và chuyển giới (bao gồm người lớn, thanh thiếu niên và trẻ em LGBT), đồng thời đặt ra các bước cụ thể để bảo vệ các quyền của những cá nhân này. Các cơ quan bao gồm: Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (OHCHR), Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO), Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), Chương trình Phát triển Liên Hiệp Quốc (UNDP), Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc (UNICEF), Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO), Chương trình chung của LHQ về HIV AIDS (/UNAIDS), Quỹ Dân số Liên hiệp quốc (UNFPA), Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tị nạn (UNHCR), Cơ quan phòng chống ma túy và tội phạm của Liên hiệp quốc (UNODC), Thực thể Liên Hiệp Quốc vì Bình đẳng Giới và Nâng cao vị thế Phụ nữ (UN Women), Chương trình Lương thực Thế giới (WFP). Tuyên bố chung nhấn mạnh:
"Trong khi nhiều nước đang nỗ lực gia tăng các biện pháp bảo vệ quyền LGBT thì hàng triệu người LGBT và gia đình của họ trên thế giới vẫn phải đối mặt với sự vi phạm nhân quyền nghiêm trọng... Người lớn, trẻ em LGBT phải đối mặt với sự phân biệt và loại trừ phổ biến rộng rãi trong mọi hoàn cảnh... Đây là tình trạng đáng báo động và là nguyên nhân cần phải hành động. Tình trạng vi phạm yêu cầu phải có một động thái khẩn cấp từ Chính phủ, quốc hội, bộ máy tư pháp và các tổ chức nhân quyền tại các quốc gia.
Quyền con người là vấn đề phổ quát. Thực tiễn văn hóa, tín ngưỡng, tôn giáo, đạo đức hay thái độ xã hội không được viện dẫn để biện minh cho hành vi vi phạm quyền con người chống lại bất kỳ nhóm người nào trong xã hội, bao gồm cả người LGBT.
Một số chương trình hành động cần thực hiện:
Điều tra, truy tố các hành vi tra tấn, ngược đãi, kỳ thị người LGBT; theo dõi, ngăn chặn và báo cáo các hành vi như vậy.
Rà soát và bãi bỏ các điều luật phân biệt đối xử và ban hành luật cấm phân biệt đối xử.
Chống thành kiến người LGBT thông qua đối thoại, giáo dục cộng đồng và đào tạo.
Đảm bảo rằng người LGBT được tư vấn và tham gia vào việc thiết kế, thực hiện và giám sát với pháp luật, chính sách, chương trình ảnh hưởng đến họ.
Các tổ chức chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ và giúp đỡ các nước thành viên và các bên liên quan khác để thực hiện và giải quyết những thách thức thông qua những thay đổi hiến pháp, lập pháp và chính sách, các biện pháp tăng cường thông qua giáo dục đào tạo và các sáng kiến khác nhằm tôn trọng, bảo vệ, thúc đẩy và thực hiện đầy đủ quyền con người của tất cả người LGBT."
Tổng thư ký Ban-ky-moon đã tuyên bố tại sự kiện:
"Khi quyền con người của người LGBT bị xâm hại, thì tất cả chúng ta đều ảnh hưởng. Cuộc sống của mỗi con người đều là quý giá, và không điều gì là có giá trị hơn nữa. Liên Hợp quốc sẽ không bao giờ trốn tránh trong cuộc chiến chống phân biệt đối xử, chúng tôi sẽ không bao giờ né tránh bảo vệ những người bị thiệt thòi nhất và dễ bị tổn thương này. Đây không chỉ là một cam kết cá nhân - đó là sự khẳng định của một thể chế.
Hiện tại có 17 mục tiêu phát triển bền vững tại Liên Hợp quốc, tất cả đều dựa trên một nguyên tắc chung: Không bỏ lại một ai phía sau. Chúng tôi sẽ chỉ ghi nhận nếu chúng ta đạt được điều này với tất cả mọi người dân, bất kể xu hướng tính dục hay bản dạng giới của họ".
Luật pháp
Mặc dù đồng tính luyến ái đã không còn bị coi là phạm pháp nhiều nơi ở phương Tây, chẳng hạn như Ba Lan 1932, Đan Mạch 1933, Thụy Điển 1944 và Anh 1967, cộng đồng đồng tính vẫn chưa có quyền hợp pháp dẫu chỉ là hạn chế cho đến giữa những năm 70 . Năm 1977, Québec tại Canada đã trở thành bang đầu tiên cấm kỳ thị dựa trên thiên hướng tình dục. Những năm 80 và 90, nhiều nước phát triển đã hợp pháp hóa đồng tính luyến ái và cấm kỳ thị người đồng tính trong công việc, cư trú và dịch vụ. Tính tới năm 2015, đã có hơn 20 quốc gia và vùng lãnh thổ công nhận hôn nhân đồng tính gồm: Hà Lan - 2001, Bỉ - 2003, Canada - 2005, Tây Ban Nha - 2005, Nam Phi - 2006, Na Uy - 2009, Thụy Điển - 2009, Bồ Đào Nha - 2010, Iceland - 2010, Argentina - 2010, Đan Mạch - 2012, New Zealand - 2013, Uruguay - 2013, Brazil - 2013, Vương Quốc Anh - 2013, Pháp - 2013, Scotland - 2014, Luxembourg - 2014, Slovenia - 2015, Phần Lan - 2015, Ireland - 2015, Hoa Kỳ - 2015, Đài Loan - 2017, Đức- 2017. Ngoài ra, nhiều quốc gia khác hiện đã công nhận quyền kết hôn của người đồng tính dưới hình thức kết hợp dân sự hoặc đăng ký chung sống, một hình thức để những cặp đôi đồng giới hợp pháp hóa việc chung sống với nhau và hưởng một số quyền, nghĩa vụ giống như như hôn nhân của các cặp khác giới. Mới đây nhất, ngày 26 tháng 6 năm 2015, Tòa án Tối cao Hoa Kỳ thông qua quyết định chính thức hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ.
Tuy nhiên, tính đến tháng 7 năm 2015, vẫn có 72 nước có luật hình sự hóa đồng tính luyến ái, hầu hết số đó nằm ở châu Á và châu Phi. Các nước này gồm: Afghanistan, Algeria, Angola, Antigua and Barbuada, Bangladesh, Barbados, Belize, Bhutan, Botswana, Brunei, Burundi, Cameroon, Comoros, Dominica, Egypt, Eritrea, Ethiopia, Gambia, Ghana, Grenada, Guinea, Guyana, India, Iran, Jamaica, Kenya, Kiribati, Kuwait, Liberia, Libya, Malawi, Malaysia, Maldives, Mauritania, Morocco, Myanmar, Namibia, Nauru, Nigeria, Oman, Pakistan, Papua New Guinea, Qatar, Saint Kitts and Nevis, Saint Lucia, Saint Vincent và Grenadines, Samoa, Saudi Arabia, Senegal, Seychelles, Sierra Leone, Singapore, Solomon Islands, Somalia, South Sudan, Sri Lanka, Sudan, Swaziland, Syria, Tanzania, Togo, Tonga, Trinidad và Tobago, Tunisia, Turkmenistan, Tuvalu, Uganda, United Arab Emirates, Uzbekistan, Yemen, Zambia và Zimbabwe. Trong số trên có 7 nước hồi giáo gồm: Afghanistan, Saudi Arabia, Brunei, Iran, Yemen và Nigeria có hình phạt tử hình với người đồng tính luyến ái.
Tới năm 2013, chưa có quốc gia Châu Á nào công nhận hôn nhân đồng tính hoặc đăng ký sống chung. Tại Thái Lan có cộng đồng LGBT sôi nổi, nhưng điều này chỉ có ở ngành kinh doanh giải trí thu lợi nhuận vốn tách biệt với nền chính trị và xã hội Thái bảo thủ. Năm 2014, một dự luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính được soạn thảo bởi Quốc hội Thái Lan và được hỗ trợ từ cả hai Đảng, nhưng sau đó đã bị đình trệ do khủng hoảng chính trị trong nước. Tuy nhiên ngày 13 tháng 3 năm 2015, Thái Lan đã ban hành Luật bình đẳng giới (có hiệu lực từ ngày 09 tháng 09 năm 2015), trong đó bao gồm cả các điều khoản luật chống kỳ thị đối với người LGBT và hình sự hóa các hành vi kỳ thị, phân biệt đối xử cộng đồng LGBT. Trong đó, hành vi "phân biệt đối xử giữa các giới tính" có thể bị phạt từ 20.000 Bath (tương đương khoảng 13 triệu VNĐ) cho đến 6 tháng tù giam.
Ở những quốc gia Hồi giáo như Indonesia đã ban hành luật cấm nghiêm khắc chống lại người đồng tính. Quan hệ tình dục đồng tính có thể bị phạt 20 năm tù và bị đánh roi ở Malaysia. Năm 2003 ở Đài Loan, một dự luật được đưa ra để công nhận hôn nhân đồng tính đã không đạt đủ số phiếu để thông qua. Tháng 7 năm 2015, chính quyền Đài Loan tuyên bố có kế hoạch soạn thảo một bộ luật để hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới nhằm củng cố vị trí của cộng đồng LGBT trong xã hội Đài Loan. Ở Nhật Bản, văn hóa và những tôn giáo lớn không có thái độ thù ghét những cá nhân đồng tính, nước này không có luật nào chống lại đồng tính luyến ái nhưng hôn nhân đồng tính thì không được công nhận. Năm 2010, trong khuôn khổ Diễn đàn nhân dân ASEAN, Mạng lưới Xu hướng tính dục và Bản dạng giới ASEAN được hình thành. Đây là lần đầu tiên, quyền của người đồng tính, song tính và chuyển giới được nhắc đến trong tuyên bố chung của Diễn đàn thường niên, đặt nền tảng cho những hoạt động tích cực của mạng lưới để thúc đẩy quyền của LGBT trong khu vực.
Ở khu vực Trung Đông vốn tập trung nhiều nước đạo Hồi, đồng tính luyến ái bị pháp luật cấm nghiêm khắc. Duy nhất ở Israel, quyền của người đồng tính được pháp luật hỗ trợ.Israel là nước có tỉ lệ ủng hộ hôn nhân đồng giới cao nhất thế giới với 61% người dân ủng hộ. Israel là nước Trung Đông đầu tiên và duy nhất cho đến nay công nhận sự chung sống không đăng ký của cặp đôi đồng giới. Mặc dù chưa công nhận hôn nhân đồng giới, Israel là quốc gia Trung Đông đầu tiên và duy nhất cho đến nay công nhận hôn nhân đồng giới ở nước khác. Kỳ thị dựa trên thiên hướng tình dục bị cấm vào năm 1992. Theo một quyết định năm 2008, các cặp đồng giới cũng được quyền nhận con nuôi. Ở đây, người đồng tính được quyền công khai tham gia quân ngũ.
Với người chuyển giới, hiện tại đã có hơn 25 quốc gia và vùng lãnh thổ công nhận người chuyển giới. Cho đến năm 2014, các quốc gia đã công nhận và cho phép phẫu thuật chuyển giới bao gồm: Thụy Điển (1972), Đức (1981), Italia (1982), Hà Lan (1985), Thổ Nhĩ Kỳ (1988), Trung Quốc (2003), Nhật Bản (2004), New Zealand (1995), Panama (1975), Romani (1996), Nam Phi (2003), Iran, Vương quốc Anh (2004), Tây Ban Nha (2006), Urugoay (2009), Bồ Đào Nha (2011), Ấn Độ, Lithuana, Serbia, Argentina, Malaysia, Thái Lan, Singapore, Philippines, Hồng Kông – Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc (năm 2012) và nhiều bang, vùng của Australia, Canada, Hoa Kỳ... Australia, New Zealand và Nepal đã cấp hộ chiếu (visa) công nhận người chuyển giới, trong đó những người không thuộc giới tính "M" hay "F" có thể chọn chữ "X" thay thế. Tháng 8/2015, Hoa Kỳ đã bổ nhiệm cô Raffi Freedman-Gurspan - một người chuyển giới nữ công khai, giữ chức vụ Giám đốc khai thác và tuyển dụng nhân sự phục vụ cho Tổng thống.
Tháng 4 năm 2014, Toà án tối cao Ấn Độ đã ra phán quyết công nhận người chuyển giới là "giới tính thứ ba" trong luật pháp, cho phép người chuyển giới thực hiện chuyển đổi giới tính và sửa lại giới tính của mình trong các giấy tờ pháp lý là giới tính thứ 3 (không phải nam cũng không phải nữ) giống như Nepal, luật đã có tác động tới khoảng 3 triệu người chuyển giới tại Ấn Độ. Tuy nhiên, hành vi đồng tính tại Ấn Độ thì sẽ bị phạt nặng, có thể lên tới 10 năm tù giam
Công khai
Mức độ công khai thiên hướng tình dục của những người LGBT phụ thuộc vào việc họ sống trong một môi trường phân biệt đối xử ra sao, cũng như tình trạng về quyền LGBT nơi họ sinh sống.
- Có nhiều người LGBT nổi tiếng công khai thiên hướng tình dục đồng tính, trong đó có cả nhiều nguyên thủ quốc gia, nhà lãnh đạo các tập đoàn hàng đầu thế giới như: Thủ tướng Luxembourg Xavier Bettel , nữ thủ tướng Iceland Johanna Sigurdardottir , Tim Cook - Giám đốc điều hành của Tập đoàn Apple, Robert Hanson - Giám đốc Tập đoàn về trang sức John Hardy, Anthony Watson - Giám đốc thông tin tập đoàn Nike, John Browne - CEO Tập đoàn dầu khí BP của Anh, Christopher Bailey - CEO của Tập đoàn bán lẻ cao cấp Burberry (Anh), Nick Denton - Nhà sáng lập Tập đoàn Gawker Media của Hoa Kỳ, Robert Greenblatt - Chủ tịch hãng truyền thông NBC Entertainment của Hoa Kỳ, Trevor Burgess - Giám đốc điều hành Ngân hàng St. Peterburg , Lisa Brummel - nữ Phó chủ tịch Bộ phận nhân lực của Microsoft, Peter Thiel - Cựu Tổng Giám đốc Tập đoàn PayPal kiêm nhà đầu tư đầu tiên Facebook, Chris Hughes - người đồng sáng lập và là người phát ngôn của Facebook, Megan Smith - nữ phó chủ tịch Google x, Giám đốc tổ chức công nghệ Linux Internationa, Bob Page - Giám đốc điều hành Tập đoàn Replacement (nhà bán lẻ lớn nhất thế giới về các mặt hàng đồ cổ, pha lê và bạc)...
- Nhiều ngôi sao giải trí nổi tiếng Hollywood, ca sĩ, MC nổi tiếng cũng công khai là người đồng tính như: Ricky Martin, nam diễn viên nổi tiếng Neil Patrick HarrisNam, Wentworth Miller - nam diễn viên chính phim "Vượt ngục", Ben Whishaw - nam diễn viên chính của phim "Điệp viên 007", nam diễn viên hành động hàng đầu Hollywood Luke Evans, Jodie Foster - nữ diễn viên chính phim "Sự im lặng của bầy cừu" (người từng đoạt 2 giải Quả cầu vàng và 2 giải Oscar cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất), Raven-Symone - nữ ngôi sao phim "Cosby Show", Nữ MC thành danh nhất thế giới Ellen DeGeneres (bảy lần đoạt giải Emmy cho Người dẫn chương trình truyền hình xuất sắc nhất), Á quân của American Idol Adam Lambert....
- Nhiều cầu thủ bóng đá cũng công khai mình là người đồng tính như: Thomas Hitzlsperger (từng 52 lần đại diện cho Đội tuyển quốc gia Đức), Robbie Rogers, David Testo, Anton Hysén, Thomas Berling, Jonathan De Falco, Marcus Urban, Justin Fashanu, Liam Davis.... Vào tháng 4/2015, 2 tuyển thủ trụ cột của Đội tuyển bóng đá Thái Lan là Charyl Chappuis và Chanathip Songkrasin đã gây bất ngờ khi công khai quan hệ đồng tính.
- Có 1 vị cựu đại sứ và 6 đại sứ đương nhiệm của Hoa Kỳ là người đồng tính, gồm: David Huebner - cựu đại sứ Hoa Kỳ tại New Zealand; Đại sứ Hoa Kỳ tại Tổ chức an ninh và hợp tác châu Âu (OSCE), James Costos - đại sứ tại Tây Ban Nha; Rufus Gifford - đại sứ tại Đan Mạch; James "Wally" Brewster - đại sứ tại Dominica và Ted Osius - đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam .
Trích dẫn
Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc đã phát biểu:
“
Văn hóa truyền thống không nên là một trở lực đối với việc thực hiện nhân quyền cho mọi người trên cơ sở xu hướng tình dục. Vì vậy người đồng tính, song tính và chuyển giới cũng nên có quyền được kết hôn như người dị tính và không thể sử dụng văn hóa, truyền thống làm lý do từ chối quyền cơ bản này đối với những người thiểu số tính dục
”
— Ban Ki-moon
Ông cũng nói lên thông điệp:
“
Với những bạn là người đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính hay chuyển giới, cho tôi nói rằng: Các bạn không đơn độc! Cuộc đấu tranh của các bạn nhằm chấm dứt bạo lực và phân biệt đối xử là một cuộc đấu tranh chung. Bất kỳ cuộc tấn công nào nhắm vào các bạn cũng là cuộc tấn công vào các giá trị cốt lõi của Liên hiệp quốc. Tôi thề sẽ đứng lên bảo vệ và giúp đỡ các bạn. Ngày hôm nay tôi đứng với các bạn, và kêu gọi tất cả các quốc gia, tất cả mọi người cùng đứng về phía các bạn!.
”
Quan điểm chính thức của Giáo hội Công giáo Rôma với hơn 1 tỷ tín đồ trên toàn thế giới, đại diện là Tòa Thánh Vatican, phân biệt giữa khuynh hướng đồng tính và hành vi đồng tính, đồng thời đón nhận người đồng tính nhưng không chấp nhận hôn nhân đồng tính. Một mặt, Tòa thánh kêu gọi bao dung và phản đối các hành động bạo hành chống người đồng tính, "phải đón nhận họ với lòng tôn trọng, thông cảm và tế nhị, tránh đối xử bất công", nhưng mặt khác, Tòa thánh kiên quyết chống lại hôn nhân đồng giới để bảo vệ giá trị của gia đình truyền thống và đức tin Ki-tô giáo. Giáo hoàng hưu trí Biển Đức XVI khi còn tại vị đã tiếp tục quan điểm này khi cho rằng hôn nhân đồng tính cấu thành hành vi chống lại sự thật bản chất của con người. Đó là một nỗ lực không mệt mỏi của cả Vatican mà người đứng đầu là Giáo hoàng, nhằm cố gắng thức tỉnh Hoa Kỳ và một loạt các nước châu Âu đang đòi hỏi công nhận hôn nhân đồng tính trong thời gian qua. Giáo hoàng Biển Đức XVI đã lên tiếng bày tỏ quan điểm rằng: hôn nhân đồng tính là phi tự nhiên và có thể gây nhiều phẫn nộ ảnh hưởng tới hòa bình và công lý trên thế giới. Giáo hoàng Biển Đức XVI từng kêu gọi:
“
Chúng ta cần phải phổ cập và lan truyền kiến thức về hôn nhân tự nhiên trong sự giao hòa giữa phái nam và phái nữ nhằm gia tăng nỗ lực chống lại mọi sự dị biến hôn nhân. Những dị biến như thế làm mất ổn định tính tự nhiên của hôn nhân, che lấp bản chất vốn có của hôn nhân và làm phai nhạt vai trò quan trọng của nó đối với xã hội. Nguyên tắc hôn nhân này không phải là chân lý đức tin mà đơn giản là hệ quả tất yếu của quyền tự do tôn giáo, thể hiện bản chất của con người và là một thành quả phát triển của nhân loại. [...]
Hãy biết thêm về giá trị của gia đình và hôn nhân. Là tín đồ Kitô, chúng ta có bổn phận bảo vệ nguyên tính và nhất thống của hôn nhân giữa một người nam và một người nữ trước bất kỳ hình thức diễn dịch lệch lạc nào.
Mình thấy mấy bạn này tính cách nhiều khi dễ thương hơn nhiều người, mình biết chô này bán đồ chơi bdsm uy tín mà giá cả ok cho ai cần nè chuoivang.com
Trả lờiXóa