Vì Sao Phải Tu Bàn Đạo,
Tích Phước Và Tiêu Nghiệp ?
Tế Công Hoạt Phật từ huấn :
Bản thân con phải tiêu giảm tội lỗi nghiệp lực thì mới có được nghiệp báo tốt. Con muốn kiếm nhiều tiền mà chẳng đi làm việc thiện, thì một ngày nào đó tiền ấy cũng sẽ mất đi, thế nhưng con làm một ít việc thiện, tiền tuy rằng sẽ vơi đi một ít, nhưng thực ra thì việc thiện này là đang giúp con tích đức, vậy thì mới có thể đội tiền lên ( đức dày tải vật ). Những người có sự nghiệp có tiền tài quyền thế đều là những người tồn tâm thiện lành mà ra. Sự giàu sang phú quý của những kẻ ác là không bền lâu được đâu. Tâm ác thì rồi sẽ có một ngày những sự tài phú ấy đều chẳng giữ nổi, Ơn trên sẽ không để cho con có tiền tài giàu sang và để con tung hoành bá đạo quá lâu, Ơn trên vẫn sẽ là công bằng đấy, vậy nên chúng ta phải tiêu giảm tội nghiệp, đồ nhi phải cẩn thận thể hội. Có cao thì có thấp, tức rơi vào âm dương ngũ hành, cái thế gian này chính là như vậy, chúng ta phải thấu triệt, phải hiểu tầm quan trọng của đạo lý này. Tâm cảnh của đồ nhi từ từ đạt đến rồi thì có thể hiểu được.
Vì Sao Phải Tu Bàn Đạo, Tích Phước Và Tiêu Nghiệp ?
Người đời tham thấy lợi trước mắt
Mấy ai lường trước họa về sau ?
Chẳng tu đạo, tạo phước, tiêu nghiệp
Tiền có được khả mãi bền sao ?
Đức dày khả nâng đỡ vạn vật
Đức hậu mới khả thụ phước báo
Đức không tương xứng, tai ương lại
Nhân quả chẳng sai sót tơ hào.
Đức hạnh ví như là nền nhà
Danh, quyền, của cải như lầu cao
Nhiều tầng mà móng nông nền yếu
Thì sẽ nghiêng lệch, sập dễ mau.
Chẳng đức mà hưởng thụ quá lớn
Sẽ làm tổn phước sớm tiêu hao
Khi phước hết, họa liền ập lại
Nên trí nhân tiếc phước trọng đạo.
Đương thời phước hưởng phải tiêu nghiệp
Hành thiện tích đức hồi hướng mau
Thường hành tam thí, sửa tính xấu
Tu tâm dưỡng tánh đức dày cao.
Hưởng phước chính là tiêu phước mau
Chịu khổ tức liễu nghiệp gieo tạo
Chơn tu bàn đạo lập công đức
Mới khả tiêu nghiệp, phước thêm tạo.
Chẳng tiêu nghiệp, tích phước công đức
Lại cứ nghiệp mới thêm gây tạo
Của có được không bền, mau mất
Khi thời phước hết, thụ nghiệp báo.
Một cơn trọng bệnh, một tai nạn
Vô thường lại, mạng cũng chẳng còn
Huống chi tiền tài thân ngoại vật
Chỉ trong tích tắc khả sạch trơn.
Bàn đạo than mệt, tu than khó
Tâm thường oán trách, nghiệp sao tiêu ?
Tâm chẳng nguyện hy sinh phụng hiến
Công ít sao khả quả lành nhiều ?
Bàn đạo là hy sinh phụng hiến
Thời, tâm, trí, sức, tiền chi tiêu
Quên mình vì đại chúng phục vụ
Tức là phước, đức, tuệ song tu.
Bàn đạo giảm nghiệp phàm, tăng Thánh
Tiêu giảm tư tâm, trưởng đạo tâm
Tiêu trừ “ nhàn cư vi bất thiện ”
Nghiệp tiêu đồng thời phước, đức tăng.
Bàn đạo, độ người, thành toàn người
Tinh thần Bồ Tát chẳng thối lui
Cũng là gieo nhân duyên thành Phật
Con đường tất yếu phải qua thôi.
Bàn đạo, độ người, thành toàn người
Bị khinh tiện, hủy báng không thôi
Thì tội nghiệp đã gây đời trước
Liền được tiêu trừ, Quả khổ rời.
Tội nghiệp đã gây trong đời trước
Cùng những tội đã tạo đời nay
Đáng lẽ phải đọa vào ác đạo
Bởi nay bị khinh… sớm tiêu ngay.
Kiên trì sẽ thành tựu đạo quả
Khi mãi chẳng thối đạo tâm này
Bởi thọ trì “ Kim Cang Tự Tánh ”
Như “Kinh Kim Cang” Phật chỉ bày.
Tu đạo thường tồn tâm vô trụ
Tam tâm tứ tướng thảy tiêu trừ
“Tâm vô vi” hành “hữu vi sự”
Qua bàn đạo hiển đức nhẫn trí.
Đức mỏng, phước cạn, nghiệp sâu dày
Cầu bất đắc khổ, người có hay ?
Muốn có phước, trước phải gieo tạo
Tu bàn đạo tiêu nghiệp sâu dày !
Đạo cao đức trọng, phước siêng trồng
Hồi hướng tiêu nghiệp cũ mau nhanh
Thì dẫu chẳng cầu mong mà được
Phước đến tự nhiên khỏi bận lòng.
Tiêu nghiệp cũ gốc nguồn gây họa
Tu bàn đạo vun bón gốc lành
Thì phước, công đức đều vô lượng
Phước đức viên mãn đạo quả thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét