Thứ Năm, 1 tháng 8, 2024

CHÚ LĂNG NGHIÊM - Ý NGHĨA CÂU 171-172


CHÚ LĂNG NGHIÊM SHURANGAMA MANTRA #chúlăngnghiêm #chulangnghiem #lăngnghiêm #kinhlăngnghiêm #shurangamamantra #shurangama #buddha

🔔 
171. Câu lị gia. 

Kệ: 

Tối thượng thắng sinh pháp lực toàn 
Nhất thiết chủng loại tận bao hàm 
Trang châu cổ bồn thành đại đạo 
Khán phá phóng hạ đăng từ thuyền. 

Tạm Dịch: 

Tối thượng thắng sinh đại pháp lực 
Tất cả giống loài tận bao dung 
Trang Chu gõ bồn thành đại đạo 
Nhìn thủng buông đặng lên thuyền từ. 

Giảng giải: 

“Tối thượng thắng sinh đại pháp lực”. Câu Lị Gia dịch là "tối thượng", lại dịch là "thắng sinh", là pháp lực rất diệu, không thể nghĩ bàn. 

“Hết thảy giống loài tận bao dung”. Bao dung tất cả giống loài. Ai ai tu pháp này thì ai ai cũng đều lìa khổ được vui. 

“Trang Chu gõ bồn thành đại đạo”. Có một câu chuyện nay kể cho các bạn nghe: Tại Trung Quốc vào thời chiến quốc nước Sở có một vị Trang Chu (Trang Tử), giỏi về văn chương ông ta nói: “Ðời tôi thì có giới hạn, nhưng sự hiểu biết vô cùng vô tận, dùng hữu hạn để biết vô hạn, đến chết cũng không hết được”. 
Sinh mạng của tôi có thời hạn mà trí huệ tri thức chẳng có bờ mé. 

Dùng sinh mạng hữu hạn của tôi truy cầu tri thức vô cùng vô tận, đến chết cũng truy cầu chẳng xong. 
Ðương thời học vấn của ông ta rất cao siêu, do đó rất nhiều học sinh, học đạo với ông ta, ông ta là một vị học giả, không những học vấn rất giỏi mà đạo đức cũng chẳng kém. 

Rất nhiều học trò, học với ông ta cách thức làm người. Một ngày nọ ông ta từ bên ngoài đi về nói với vợ của ông: “Hôm nay tôi thấy được một việc rất là kỳ quái”. Vợ ông ta hỏi việc gì. 
Trang Tử nói: “Tôi trên đường về thấy một phụ nữ, dùng hai tay cầm cây quạt lớn quạt mồ. Ðất mồ là đất mới đào lên còn ướt. 

Tôi cảm thấy rất quái lạ, người đã chết rồi, chôn dưới mồ còn sợ nóng chăng ? Tại sao còn phải quạt”. 
Bèn hỏi bà ta: “Làm như vậy là nghĩa gì ?”. Bà ta nói: “Ông không biết, hỏi chuyện này để làm gì ? 
Trong mồ này là chồng tôi, tôi và y ân ân ái ái, tôi rất thương chồng tôi, nhưng y hốt nhiên bệnh mà qua đời, song, tôi thương y nhưng y đã chết không thể thương y được nữa, tôi phải cải giá. 

Tuy là cải giá nhưng không nhẫn tâm khi đất chưa khô mà đi cải giá. Nếu đợi đến đất mồ khô thì phải đợi đến mấy ngày, cho nên tôi dùng quạt, quạt đất cho mau khô để tôi sớm cải giá, như vậy thì tình cũng hết mà nghĩa cũng dứt, tâm của tôi hết thương y, cho nên phải quạt mồ”. 

Vợ ông Trang Chu nói: “Người đàn bà đó rất là đê tiện, chỉ mấy ngày mà đợi không được phải quạt mồ, nếu là tôi, tôi sẽ thủ tiết suốt đời, vĩnh viễn không cải giá”. 
Trang Chu nói: “Thật chăng ?”. Vợ của y nói: “Tôi gạt ông làm gì, đó còn có giả chăng ?”. Rất kỳ quái, Trang Tử nói xong thì bệnh té ngã, chẳng bao lâu thì chết. 
Vợ của y thấy chồng chết rồi bèn đi mua một cái quan tài bỏ y vào. Ðương lúc liệm thi thể của y vào trong quan tài, thì người cháu của vua Sở đến, đến bằng chiếc xe rất quý giá, trên xe nạm đá quý, ngọc ngà, châu báu, rất là sang trọng quý giá, thoáng nhìn thì biết là một vương tử giàu có. 
Anh ta đến đây tìm Trang Chu. 
Vợ Trang Chu nói: “Cậu tìm y để làm gì ?”. 
Anh ta nói: “Tôi nghe nói Trang Chu là học giả nổi tiếng, đến đây muốn học với y”. Vợ Trang Tử nói: “Thật quá muộn, phải chi đến sớm mấy ngày thì tốt, bây giờ y đã chết rồi”. 

Anh ta nói: “Y đã chết nhất định y để lại rất nhiều sách, tôi có thể ở đây đọc được chăng?”. Vợ của Trang Chu nhìn xem cháu của Sở vương, vừa khôi ngô vừa tuấn tú, thật là một chàng trai đẹp, trong tâm bỗng giao động bèn nói: “Tốt ! Tôi hoan nghênh cậu ở đây đọc sách”. Do đó cậu ta lưu lại. 
Vợ Trang Chu chịu không được bèn sinh lòng thương cháu Sở vương nói: “Thầy của anh đã chết rồi, tôi còn rất trẻ, anh cũng rất trẻ, hay là chúng ta kết hôn với nhau”. 

Cháu Sở vương nói: “Cô muốn kết hôn với tôi có thể được, nhưng tôi không biết cô là thật hay là giả, có gạt tôi chăng ? 

Nếu lời của cô là thật tâm, thầy của tôi Trang Chu ở trong quan tài thì cô hãy mở nắp quan tài ra cho tôi xem mặt của thầy, sau đó tôi có thể kết hôn với cô”. 
Vợ Trang Chu nói: “Ðâu có vấn đề gì !”. Do đó cầm búa mở nắp quan tài ra. 

Trang Chu bỗng ở trong quan tài nói: “Bà phải thủ tiết một đời, sao bây giờ mở quan tài của tôi ra?”. 
Nói xong Trang Chu đi ra khỏi quan tài, vợ Trang Chu quay lại thì cũng chẳng thấy cháu Sở vương đâu cả. 

Cho nên Trang Chu bèn nói mấy lời: “Sự độc hại của loài rắn độc và loài ong vàng, cả hai không bằng sự độc hại của tâm đàn bà”. Nói xong mấy câu này, sau đó y gõ một cái bồn, vừa gõ bồn vừa hát: “Nhìn thấu buông xả, đi mau lên !”. 

Cũng không biết y đi về đâu. Ðây gọi là: “Trang Chu gõ bồn thành đại đạo, nhìn thấu buông xả lên từ thuyền”. 

Hết thảy đều nhìn thấu buông xả. Tôi nói câu chuyện này, nữ giới đều không phục: “Ðều nói người nữ chúng ta, sao không nói bên nam giới các vị ! Sư phụ ! Nói thẳng ra là không thể làm sư phụ”. 

Vậy tôi sửa nó lại: “Sự độc hại của loài rắn độc và sự độc hại của loài ong vàng, cả hai đều độc, nhưng độc ác nhất là tâm của con người, kể cả người nam lẫn người nữ”. 

Người tu đạo thời xưa đều có thần thông, thiên biến vạn hóa, có thể dời núi lấp biển, tung đậu thành binh. 
Lấy một hạt đậu tung lên không trung, thì biến thành quân đội thiên binh vạn mã. 

Gọi gió kêu mưa, gọi gió đến thì gió đến, kêu mưa thì mưa xuống. Vợ Trang Chu không biết Trang Chu là một cao nhân đắc đạo. Không biết tức là trước mắt không nhận ra, bỏ qua cơ hội. Số là ý của Trang Chu muốn độ vợ của y tu hành, nhưng vợ của y không tin lời của ông ta. 

Nói gì cũng đều không tin, cho nên chỉ có thể gõ bồn xướng bài Tá Giang Nguyệt: "Phú quý năm canh xuân mộng Công danh một đám mây trôi Cốt nhục trước mắt đã chẳng thật Ân ái trở thành cừu hận. 

Chớ lấy gông vàng cùm cổ Ðừng dùng vòng ngọc trói thân Thanh tâm quả dục thoát hồng trần Khoái lạc tiêu dao tự tại". 

Ðó mới là chân chánh giải thoát, chân chánh khoái lạc, chân chánh bổn địa phong quang, là bộ mặt thật của mỗi người. 


🔔 172. Dạ la thố. 

Kệ: 

Vô lượng quang tịnh chư Như Lai 
Thiên Vương bộ chúng hộ liên đài 
Ta thán vô kiến đảnh tướng diệu 
Bồ Tát Đại Sĩ tiếu nhan khai. 

Tạm Dịch: 

Vô lượng tịnh quang các Như Lai 
Thiên Vương bộ chúng hộ đài sen 
Khen ngợi vô kiến đảnh tướng diệu 
Bồ Tát Ðại Sĩ cười hoan hỷ. 

Giảng giải: 

Dạ La Thố dịch là "vô lượng tịnh quang". 

“Vô lượng tịnh quang các Như Lai”. 
Vô lượng tịnh quang này là tất cả các đức Phật phóng ra.

 “Thiên Vương bộ chúng hộ đài sen”. Tứ đại Thiên Vương thống lãnh tất cả bộ chúng đến bảo hộ Phật, đến hộ trì chánh pháp. 

“Khen ngợi vô kiến đảnh tướng diệu”. Tất cả đều tán thán khen ngợi tướng vô kiến đảnh của Phật diệu không thể nói. 

“Bồ Tát Ðại Sĩ cười hoan hỷ”. Ðại Bồ Tát đều sinh đại hoan hỷ, cười thỏa thích.

Trích dẫn : Sách CHÚ LĂNG NGHIÊM KỆ VÀ GIẢNG NGHĨA (HT TUYÊN HOÁ - Thích Minh Định dịch )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét